Cả đoạn đường này, Triệu Tử Khanh điều chụp ảnh, cho nên xe cứ đi một chút là ngừng, mà Triệu Tử Khanh cũng hoàn toàn quên tại sao ba chiếc xe quân đội của bọn họ cùng xuất hành mà cuối cùng chỉ có hai chiếc.
Lúc Dung Nguỵ lái xe đi phía trước dò đường, hai chiếc xe kia, đợi hai chiếc xe kia của bọn họ đến thì Cảnh Vệ Trung đội trưởng và một lính cảnh vệ đang ở cùng một chỗ dựng lều.
Triệu Tử Khanh bất tri bất giác nói: "Đêm nay ngủ ở ngoài trời sao?"
Dung Nguỵ quay đầu nhìn cô: "Làm sao, không dám à?"
Triệu Tử Khanh mạnh miệng nói: "Có gì mà em không dám, các anh đều là bộ đội đặc chủng, thú hoang có đến thì cũng không ăn thịt em trước."
Dung Nguỵ cười gian, ghé sát tai của Triệu Tử Khanh: "Thế thì cũng đúng, có điều... anh lo là em dám ngủ một mình sao?"
"Cái này..." Triệu Tử Khanh cũng do dự, nơi này đích thực là đẹp đến không nói nên lời, nhưng mà buổi tối để cô ngủ một mình trong lều thì vẫn có chút đáng sợ.
Trung đội trưởng đến hỏi Dung Ngụy: "Sếp, lều đã dựng xong rồi, chúng ta đốt lửa làm đồ nướng, ngài và chị dâu đi xem lều trại trước xem có ưng không."
Dung Nguỵ gật đầu, đồng ý, để bọn họ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, sau đó anh và Triệu Tử Khanh cũng cùng bọn họ ăn đồ nướng.
Triệu Tử Khanh nhìn chằm chằm hai cái liều vải ở phía khá xa ngẩn người, không thể không nói, bọn họ quả thật là quân nhân tốc độ, lều vải bọn họ dùng không phải là loại lều dã ngoại chúng ta thường dùng, mà là lều quân dụng, lớn như căn nhà vậy.
Triệu Tử Khanh xem như đã hiểu, cái doanh trại giản dị kia hẳn là của mấy người bọn họ, còn cái doanh trại còn lại kia là của cô, nhưng mà một mình cô ở trong doanh trại như vậy thì còn không bằng làm cho cô một liều vải nhỏ là được rồi, lỡ như nữa đêm có thú hoang đến thì phải làm sao?
Khoan? Trung đội trưởng kia vừa nói với Dung Ngụy là doanh trại của 'anh và chị dâu', vậy còn không phải là nói đêm nay cô sẽ ngủ cũng với Dung Nguỵ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8242-khanh-khanh-long-toi-ca-the-gioi-deu-biet.html.]
Dung Ngụy để cho lính cảnh vệ xách túi lớn trên xe đem vào doanh trại, cầm lấy tay của Triệu Tử Khanh: "Vào trong xem xem."
Trong doanh trại đã trải một chiếc nệm hơi đôi, còn có đồ dùng vệ sinh cá nhân và thức ăn đơn giản, cả hoa quả cũng đều chuẩn bị, bọn họ chăm sóc sếp thật sự rất cẩn thận.
Dung Nguỵ cầm hành lý ra, bên trong đều là chăn và áo khoác, còn có trang phục ngụy trang, mũ, găng tay, các loại quần áo chống lạnh.
Dung Nguỵ kéo Triệu Tử Khanh vào doanh trại, hạ tấm màn xuống rồi ngồi trên nệm hơi, thuận tay ôm chặt Triệu Tử Khanh vào lòng: "Có mệt không?"
Triệu Tử Khanh tránh né Dung Nguỵ: "Không phải là đêm nay em với anh sẽ ngủ cùng nhau đó chứ?"
Dung Nguỵ tự nhiên và bình tĩnh nói: "Bằng không thì sao? Không phải là do anh lo lắng nửa đêm em ở đây một mình sẽ sợ hãi sao!"
Khoé miệng Triệu Tử Khanh co rút, nói như thể anh là chính nhân quân tử không bằng, tối hôm qua lại không thành thật như thế.
Ăn đồ nướng xong, chụp không biết bao nhiêu cảnh đêm, bỗng nhiên trời đổ mưa to, thời tiết ở khu không người chính là như thế, một trăm mét một tráng thái, biến đổi vô cùng nhanh.
Dung Ngụy dặn dò Cảnh Vệ Trung đội trưởng về công tác an toàn cho đêm nay xong thì kéo Triệu Tử Khanh vào trong doanh trại.
Triệu Tử Khanh không phải người lắm lời, mà cảm thấy cấp dưới của anh ở gần hình như không tốt lắm, dù sao thì Dung Nguỵ cũng là sếp trong quân đội, không kết hôn mà ở cùng nhau thì không thể nào nói chuyện nổi!
Dung Ngụy cúi đầu hôn lên trán Triệu Tử Khanh: "Chỉ có thể rửa mặt đơn giản một chút thôi, xong rồi thì em có thể ngồi trên nệm ngắm phong cảnh." Nói xong, anh mở một cái miệng liều ra, đó là một cái cửa sổ, có thể nhìn được cảnh đêm bên ngoài.
Người đàn ông có thể chỉ huy thiên quân vạn mã quả thật không đơn giản, Dung Ngụy thấy Triệu Tử Khanh do dự, liền xoa nhẹ đầu cô: "Nhanh chóng rửa mặt đi, không có gì phải ngại, toàn quân trên dưới đều biết em là vợ anh, thứ hai nhận giấy chứng nhận xong thì phát kẹo cưới rồi về Hải Thành."
Mê Truyện Dịch