"Cái gì?" Triệu Tử Khanh không hiểu ý tứ trong lời nói của Dung Ngụy.
Dung Nguỵ nhìn Triệu Tử Khanh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đột nhiên nói muốn cảm ơn anh, nhưng tại sao anh lại không cảm giác được là em thật sự muốn cảm ơn anh vậy?"
Triệu Tử Khanh nghi hoặc nhìn nửa bên mặt của người đàn ông: "Anh có ý gì?"
Nụ cười trên mặt Dung Nguỵ lại càng rõ nét, mặt không đỏ tim không đập ra lệnh: "Hôn anh một cái, anh sẽ cân nhắc tạo cho em một bất ngờ lớn hơn."
Triệu Tử Khanh đánh lên tay người đàn ông: "Cái gì chứ?" Nhưng mà cô căn bản không hề đánh trúng tay của Dung Nguỵ, ngược lại cánh tay của cô còn bị người đàn ông cầm chặt.
Triệu Tử Khanh giãy dụa thì lại bị Dung Nguỵ kéo một phát tựa lên trên vai anh, anh nhìn con đường phía trước, vững vàng lái xe: "Hôn anh, nhanh lên."
Triệu Tử Khanh đỏ mặt: "Anh đừng làm loạn nữa, anh lo lái xe cho tốt đi."
"Hửm?" Dung Nguỵ hửm một tiếng rồi nghiêng mặt qua, cố ý để đầu xe loạn vài cái, khiến cho thân thể của Triệu Tử Khanh cũng phải lắc lư theo.
"A..."
Triệu Tử Khanh sợ đến mức hét to, chiếc xe lại bắt đầu chạy ổn định trên tuyến Tứ Xuyên - Tây Tạng, lúc này khung cảnh bên ngoài cửa kính xe bao la hùng vĩ!
Xe của bọn họ cũng giảm tốc độ, Triệu Tử Khanh cũng ngây người trước phong cảnh hùng vĩ!
Cô liền yên tĩnh thưởng thức phong cảnh sông núi, hẻm núi...
Dung Ngụy hơi nhíu mày, nhẹ nhàng niết lòng bàn tay mềm mại của cô: "Có muốn xuống xe chụp vài tấm ảnh không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8241-khanh-khanh-long-toi-ca-the-gioi-deu-biet.html.]
Được Dung Nguỵ nhắc nhở như vậy, Triệu Tử Khanh mới chớp mắt gật đầu: "Ừm!"
Lúc này cũng chỉ có thể dùng điện thoại chụp ảnh, phong cảnh ở đoạn đường này, đẹp nhất đương nhiên là do có người trong phong cảnh.
Ngoại trừ dùng điện thoại của Triệu Tử Khanh để chụp ảnh cho cô, thì Dung Nguỵ cũng không quên dùng điện thoại của chính mình chụp hình cô, như vậy toàn bộ ảnh trong cả hành trình hôm nay của bọn họ đều đến tay của mẹ Dung Nguỵ.
Mê Truyện Dịch
Sau giờ cơm tối, ở xa trong Thủ Đô, nhà họ Dung vô cùng náo nhiệt.
Bà Dung cầm ảnh của con dâu tương lai mà đắc ý, Triệu Tử Khanh căn bản không có đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng phải nói cô là một người đẹp, dáng người cao gầy có lồi có lõm, còn có những đường nét trên khuôn mặt mang chút nét đẹp phương Tây và đôi mắt đẹp linh động kiểu Âu, thật sự đúng là không có cách nào liên hệ với mỹ nữ, nhưng mà bà Dung vẫn khen ngợi như vậy, cái này dù không đẹp thì cũng phải nói đẹp!
Bên này, đã có người gửi chiếc máy ảnh đến theo yêu cầu của đại quân trưởng Dung, sau khi nhận được máy ảnh, Dung Ngụy cũng không tiếp tục ở lại thị trấn mà đi thẳng theo hướng Tây Nam.
Triệu Tử Khanh vẫn luôn chỉnh máy chụp ảnh mới, bỗng nhiên những đầu nhìn bên ngoài, cách tấm cửa sổ là ánh nắng chiều đỏ rực: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Không phải đã nói rồi sao, khu không người đó!" Dung Ngụy nói.
"Sắp tối rồi." Triệu Tử Khanh nhắc nhở.
Dung Ngụy nói: "Ở khu không người, khung cảnh đẹp nhất chính là ban đêm."
Triệu Tử Khanh đương nhiên biết, bản thân cô cũng đã đến khu đó mấy lần, ngoài trừ lần thứ nhất xe bị hư, sau đó gặp được bọn Dung Nguỵ đang chấp hành nhiệm vụ tiến lại hỗ trợ, cô trở lại thành phố, đổi xe khác đi về nhà, cảm thấy một mình thì vẫn không có cái gan kia.
Chỉ có cô mặt dày tìm anh, nhưng mà đến một lần anh cũng không nhìn cô, cho dù có thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì anh cũng sẽ không ra mặt mà để thuộc hạ giải quyết và đuổi cô đi.