Triệu Tử Khanh cảm thấy có chút tủi thân, anh với vợ cũ cũng coi như là thanh mai trúc mã, vậy thì gia thế của cô ấy cũng rất hiển hách, cô ấy cũng là một cô tiểu thư nhà quyền quý, đương nhiên là không giống với cô nhóc nhà quê như cô rồi.
“Lại đang so sánh cái gì nữa đó? Hả?” Dung Ngụy nhìn cô, anh đưa tay nâng cằm cô lên: “Nhìn thẳng vào mắt anh, không được suy nghĩ lung tung.”
Triệu Tử Khanh bị ép buộc nhìn thẳng vào mắt Dung Ngụy.
Dung Ngụy cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên mắt cô: “Em là người con gái mà anh để tâm lựa chọn thật lâu mới chọn được, em cũng là người đầu tiên làm cho trái tim anh rung động. Cho nên, anh mặc kệ em chiếm vị nào trong lòng người khác, bao gồm cả mấy người thân không có tình người kia của em nữa, Triệu Tử Khanh em ở trong lòng Dung Ngụy này luôn luôn là số một, là người con gái mà anh muốn nắm tay đi hết phần đời còn lại. Nếu như em dám phản bội anh, em có tin là anh sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u em xuống luôn không?”
Triệu Tử Khanh vô thức rụt đầu lại: “Anh bạo lực quá đi~”
Dung Ngụy nghiêm túc nhìn Triệu Tử Khanh: “Cái này chỉ nhắm vào một mình em mà thôi. Tử Khanh, anh có thể cho em một ngày để suy nghĩ, một khi chúng ta đã kết hôn thì đó là quân hôn*, hơn nữa anh cũng đã từng ly hôn một lần rồi. Tình huống của anh thì em cũng biết rồi đó, một khi đã trở về trong quân khu thì không thể có nhiều thời gian cá nhân để quan tâm tới em, sẽ không thể có nhiều thời gian đi mua sắm với em như những người chồng khác, nghỉ lễ không thể đi du lịch với em. Nếu như em không thể chấp nhận được cuộc sống hôn nhân như vậy, anh cũng sẽ không ép em.”
*Quân hôn: là cuộc hôn nhân mà vợ hoặc chồng là quân nhân, được Pháp luật bảo hộ và có những chính sách riêng dành cho họ.
“Em không thích đi mua sắm, em có thể tự đi du lịch một mình.” Triệu Tử Khanh lại buột miệng nữa, nhưng lời vừa nói ra cô liền hối hận, nghe cứ như là cô gấp gáp muốn gả cho Dung Ngụy vậy. Triệu Tử Khanh thật sự hận cái miệng nhanh hơn não này, sao cô lại không học được cách làm giá chứ, sao lại không học cách rụt rè một chút, không học chiêu lạt mềm buộc chặt?
Nhưng Dung Ngụy lại thích tính cách đó của Triệu Tử Khanh, một cô gái rất thẳng thắn, hoàn toàn không có một chút suy nghĩ lệch lạc nào, anh cúi xuống hôn lên môi một cái: “Anh biết là em không ghét bỏ anh mà~”
Lúc này, trên trời bỗng có vài giọt mưa lất phất rơi xuống, nhưng mà Dung Ngụy vẫn hăng say đè Triệu Tử Khanh trên đùi mà hôn cô!
Bốn người tùy tùng đi theo và mấy người nhân viên ở đó vốn dĩ là đứng đưa lưng về phía bọn họ, còn cách xa mấy trăm mét nữa. Nhưng bởi vì trời mưa, bọn họ quay người lại muốn nói với anh một tiếng thì vô tình phát hiện đại ca đang điên cuồng hôn người con gái trong lòng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8232-khanh-khanh-long-toi-thanh-y-trong-loi-cam-on-dau-roi.html.]
Trung đội trưởng đội cảnh vệ chỉ đành ho nhẹ “khụ khụ” hai tiếng.
“Không, bỏ ra! Bị người của anh nhìn thấy thì mất mặt chết!” Triệu Tử Khanh đã bị Dung Ngụy hôn đến hít thở không thông, cô nhanh chóng đẩy anh ra mà thở hồng hộc.
Dung Ngụy vẫn tiếp tục đè cô xuống: “Không sao cả, bây giờ mấy người bọn họ đang bị mù, không nhìn thấy gì đâu.”
Mê Truyện Dịch
Triệu Tử Khanh khóc không ra nước mắt: “Trời mưa rồi, em, em lạnh~”
Lúc này, Dung Ngụy mới bế cô lên, đi về phía xe, sẵn tiện ra hiệu cho mấy người cảnh vệ. Mấy người cảnh vệ nhanh chóng tiếp nhận chỉ thị, nhanh chóng phân công công việc rồi đuổi theo hai người họ.
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Dung Ngụy thắt dây an toàn cho Triệu Tử Khanh xong xuôi, nói vào tai nghe bluetooth: “Đi về phía nam, trước khi trời tối phải đến được trấn Linh Chi.”
Dung Ngụy nói xong, Triệu Tử Khanh liền mở to hai mắt nhìn sang anh, đó là nơi cô muốn đi từ lần đầu tiên cô đến Bắc Tây Tạng này, nhưng mà chưa bao giờ tâm nguyện được hoàn thành.
Một tay Dung Ngụy cầm lái, tay còn lại anh nắm lấy tay Triệu Tử Khanh: “Anh đã đặt một cái máy ảnh có ống kính dài cho em rồi, chờ khi chúng ta đến trấn Linh Chi thì máy ảnh cũng vừa đến.”
Nói Triệu Tử Khanh không cảm động mới là lạ, nhưng cô cũng không biết nên nói cái gì, cô cứ như vậy ngây ngốc nhìn anh, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Cảm ơn!”
Dung Ngụy vui vẻ nở một nụ cười hạnh phúc: “Sao anh lại không cảm nhận được thành ý trong lời cảm ơn của em vậy?