Triệu Tử Khanh đột nhiên mở mắt ra, hai mắt cô đối diện với anh. Thật sự không thể phủ nhận, thích một người thì hoàn toàn không thể giấu được, càng đáng ghét hơn là Triệu Tử Khanh cô đã sớm một lòng si tình với Dung Ngụy rồi. Vậy mà ngày hôm qua cô cứ cưỡng ép chính mình phải từ bỏ anh, thật đúng là bị ánh mắt này làm cho mọi thứ trở thành công cốc!
“Không có gì, là tiếng kèn báo thôi.” Dung Ngụy nhìn thẳng vào mắt cô mà nói.
Mê Truyện Dịch
Triệu Tử Khanh cứ như vậy mà nhìn anh, mãi cho đến khi tiếng kèn kia dừng lại, cô mới chớp mắt một cái: “Có phải bây giờ phải thức dậy rồi hay không?”
Dung Ngụy buồn cười, khóe môi hơi cong lên: “Vẫn còn sớm, em ngủ thêm một chút đi, tôi ra ngoài.”
Triệu Tử Khanh nhanh chóng túm chặt lấy ống tay áo Dung Ngụy: “Tôi, tôi sợ, tôi đi với anh.”
Khóe môi Dung Ngụy ngày càng kéo cao hơn: “Không phải em không sợ trời không sợ đất sao? Vậy mà sợ mấy cái này?”
Triệu Tử Khanh nhìn thấy ánh mắt của Dung Ngụy đang dán chặt lên người cô, cúi đầu xuống mới phát hiện ra chiếc áo sơ mi của mình bị kéo cao lên, cô “A!” một tiếng xấu hổ kéo chăn che người mình lại: “Anh, không biết xấu hổ.”
“Phì~”
Dung Ngụy nở nụ cười, anh bước xuống giường mặc quần áo. Thật ra, Dung Ngụy chỉ cần ngủ mấy tiếng đồng hồ là tỉnh táo lại ngay, chỉ là tối hôm lúc mới đầu anh còn không ngủ được, dù sao thì bên cạnh anh là một người con gái sắc nước hương trời. Nhưng sau khi ngắm nhìn cô một hồi lâu, anh cứ như vậy dần dần đi vào giấc ngủ, sau đó thì cứ theo như đồng hồ sinh học mà tỉnh lại.”
Dung Ngụy mặc quần áo cũng rất nhanh, trong khi Triệu Tử Khanh vẫn còn đang ngây ngốc nhìn anh, còn đang suy nghĩ xem anh có cài lộn nút rồi hay không, thì Dung Ngụy người ta đã ăn mặc chỉnh tề cả rồi. Sau mấy phút rửa mặt xong xuôi, lúc đi ra khỏi phòng tắm anh vẫn còn thấy Triệu Tử Khanh đang ngây ngốc ngồi trên giường!
Dung Ngụy nhíu mày: “Ngủ thêm một lát nữa đi, đại khái hơn một tiếng nữa tôi quay lại đón em đi.”
Lúc này Triệu Tử Khanh mới hoàn hồn lại: “Đón tôi đi đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8201-khanh-khanh-long-toi-chiu-trach-nhiem-voi-em.html.]
Dung Ngụy nở nụ cười: “Bây giờ vẫn chưa cho em biết được.”
Một tiếng rưỡi sau, Triệu Tử Khanh đã ăn mặc chỉnh tề, cô dùng bữa sáng do vệ binh đem tới, trang điểm nhẹ nhàng một chút rồi đi theo Dung Ngụy ra khỏi khu nhà đó. Ánh nắng buổi sáng giúp cô có thể nhìn rõ mọi thứ hơn, nơi này thật là tốt, cô rất thích nơi này.
Triệu Tử Khanh cũng không biết Dung Ngụy muốn đưa cô đi đâu, đâu đâu cũng chỉ thấy tốp năm tốp ba mấy anh quân nhân.
“Anh đang đưa tôi đi đâu vậy?” Triệu Tử Khanh vẫn không nhịn được mà hỏi anh.
Dung Ngụy nở mộ nụ cười xấu xa: “Thủ trưởng của tôi muốn gặp em.”
“Hả? Sao vậy? Thủ trưởng của các anh gặp tôi để làm gì? Tôi cũng đâu có làm sai gì đâu?” Triệu Tử Khanh lập tức trở nên căng thẳng
Khóe miệng Dung Ngụy khẽ giật mấy cái, sau đó, anh thu hồi nụ cười lại, bày vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Hôm qua, không biết là tên nhiều chuyện nào đó lỡ miệng lộ ra chuyện tôi và em ngủ cùng nhau trước mặt thủ trưởng, vừa sáng nay tôi đã bị thủ trưởng mắng một trận rất lớn. Bây giờ thủ trưởng nói dù thế nào tôi cũng phải chịu trách nhiệm với em, chuyện này thật sự liên quan rất lớn đến danh dự của quân nhân chúng tôi và danh tiết cả đời của em.”
Triệu Tử Khanh dùng nửa phút để lý giải hết lời nói của Dung Ngụy, cô gái mạnh mẽ nào đó trừng mắt một lúc thật lâu sau mới nói: “Anh tiếp tục bịa đi, chụp cái mũ này cho tôi cũng rất tốt ha. Tôi và anh mà có gì rồi sao?”
Dung Ngụy gật đầu: “Nói thì là nói như vậy, nhưng mà thủ trưởng thì có biết chuyện đó đâu?”
“Thủ trưởng thì không biết, nhưng lẽ nào anh cũng không biết hay sao? Chính bản thân mình đã làm cái gì làm mình còn không biết nữa hay sao? Đúng là đồ não ngắn mà~” Đương nhiên, câu cuối cùng là Triệu Tử Khanh nhỏ giọng nói cho một mình cô nghe mà thôi, cô cũng không dám ở địa bàn của người ta mà nói lung tung.
Giọng của Triệu Tử Khanh rất lớn, chỉ sợ dọa tới vị thủ trưởng nào đi ngang qua, nhưng cũng may là không có ai dám lại gần cô, nên hẳn là không ai nghe thấy câu cuối cùng kia rồi!