Dung Ngụy bước khẽ đến bên chỗ cô, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nhìn cô.
Cô gái ngủ rất yên lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ đều đều. Khi anh nhìn thấy mái tóc vẫn còn ướt của cô xõa trên gối, hai mắt anh khẽ híp lại, yết hầu cũng giật mạnh mấy cái, anh nhanh chóng bế cô lên giường nằm.
Hành động này hoàn toàn không dịu dàng chút nào, kiểu hành động mang theo sự tức giận này đã nhanh chóng đánh thức Triệu Tử Khanh.
Nương theo ánh đèn, Triệu Tử Khanh dần nhìn rõ người đàn ông trước mặt, đồng thời cũng thấy được sự tức giận của anh.
“Anh làm gì vậy? Tôi đã ngủ rồi mà~” Triệu Tử Khanh giãy giụa một hồi trong lòng Dung Ngụy.
“Bịch~” một tiếng, Triệu Tử Khanh đã bị Dung Ngụy ném lên giường với tiếng càu nhàu.
Triệu Tử Khanh lăn một vòng rồi mới ngồi dậy được, cô vẫn mặc nguyên chiếc ao sơ mi to lớn của anh, cô trừng mắt với Dung Ngụy: “Anh bị bệnh gì vậy chứ?”
“Tóc chưa khô đã đi ngủ rồi, không sợ bị cảm sao?” Dụng Ngụy lớn tiếng nạt Triệu Tử Khanh một câu xong liền nhanh chóng nhét cô vào trong chăn, để đầu của cô hướng ra ngoài mép giường: “Đừng nhúc nhích, tôi sấy tóc cho em.” Chỉ có được câu cuối cùng này của người nào đó là dịu dàng thôi.
“Tôi có biết là trong phòng anh có máy sấy đâu.” Triệu Tử Khanh nhìn lên trần nhà mà nói.
Dung Ngụy xoa nhẹ tóc cô: “Không biết sao không nói tôi lấy cho?”
Mê Truyện Dịch
Triệu Tử Khanh cứng họng, cô cảm thấy mấy vật dụng cho phái nữ kia cũng đã đủ lắm rồi, vừa bước ra cửa thì còn bị anh đẹp trai nào đó dọa cho giật mình, cô còn tâm trí đâu mà hỏi máy sấy tóc chứ!
Chỉ là suy nghĩ của cô gái nào đó đang rơi vào một chuyện khác, không lẽ mấy đồ mỹ phẩm cô dùng ở tầng một đều là của vợ trước của anh hay sao?
Mấy thứ đó cô đều có dùng qua, tuy rằng có mấy cái cô không mở ra, nhưng mà cô cũng không xem hạn sử dụng, không phải là đồ hết hạn đó chứ!
Nghe thấy tiếng “vù vù~” của máy sấy tóc trên đầu, Triệu Tử Khanh bỗng cảm thấy rất bực bội kèm theo chút bất an. Hôm nay sao mà cô lại xui xẻo thế này, bị anh bắt cóc đi còn chưa nói, đã vậy còn nhìn thấy đồ dùng của vợ trước của anh nữa chứ, bây giờ còn phải nằm trên chiếc giường hai người họ từng ngủ chung nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8191-khanh-khanh-long-toi-chuc-ngu-ngon.html.]
Đột nhiên, Triệu Tử Khanh đưa tay đẩy ta Dung Ngụy ra: “Được rồi, vậy được rồi, tôi buồn ngủ rồi.”
Dung Ngụy cảm giác được Triệu Tử Khanh đang kháng cự lại anh, thậm chí là có chút bực bội, thế là anh đành phải tắt máy, ngồi lên mép giường chỉnh đầu lại cho cô.
Triệu Tử Khanh đột ngột đứng dậy muốn xuống giường thì lại bị Dung Ngụy giữ lại: “Làm gì đó?”
“Tôi ngủ dưới đất, anh ngủ trên giường, chân anh dài.” Triệu Tử Khanh vừa nói vừa lùi về phía sau, hiện tại không không muốn trở nên quá thân thiết với anh, cô cảm thấy có gì đó hơi nguy hiểm.
Dung Ngụy không phải là người lúc thế này lúc thế khác, anh là quân nhân quyết đoán không thích nói hai lời, liền nhanh tay túm lấy Triệu Tử Khanh, anh đen mặt lại mà nói: “Trên đất rất lạnh, không cần nói nhiều nữa, nói nữa là trời sáng luôn đó.”
Triệu Tử Khanh cắn môi, nhưng mà cô không muốn ngủ trên chiếc giường của anh với vợ trước! Có thể cho cô xuống lầu một ngủ hay không? Nhưng mà cô xuống lầu một ngủ rồi, Ngụy Dung phải ngủ trên sàn nhà ở lầu một, vậy thì không phải sẽ càng lạnh hơn nữa sao? Đúng là thật khó xử.
Triệu Tử Khanh nhăn mặt lại không nói lời nào, Dung Ngụy kéo tay cô: “Nè, mau đi ngủ đi. Sáng mai tôi họp xong sẽ đưa em đến một nơi.”
“Tôi không muốn ngủ trên giường này.” Triệu Tử Khanh nhìn xuống chân mà nói.
“Tại sao? Giường này không thoải mái sao?” Dung Ngụy hỏi cô.
Triệu Tử Khanh vẫn cúi mặt xuống: “Không phải, dù sao thì cũng là không muốn ngủ.”
Dung Ngụy nhíu mày: “Vậy thì em xuống dưới lầu một ngủ đi, tôi đi với em, nhưng mà lầu một không ngủ dưới đất được.”
Triệu Tử Khanh thật muốn đập đầu vào gối tự tử cho rồi, mãi một lúc lâu sau cô nhìn về phía Dung Ngụy: “Sao anh lại kéo tôi đến cái chỗ này?”
Không chờ Dung Ngụy kịp đáp lại, Triệu Tử Khanh đã nói tiếp: “Thái độ của tôi cũng rất rõ ràng rồi, ở Hải Thành tôi cũng đã tỏ rõ lập trường của bản thân rồi, quá khứ là quá khứ, đã kết thúc là đã kết thúc, có lẽ là trước kia tôi đã quá mặt dày với anh rồi. Nhưng mà, tôi cũng muốn nói với anh một tiếng cảm ơn, cảm ơn anh đã từ chối tôi.”