Dung Nguỵ dùng ánh mắt chỉ vào bàn ăn: "Dọn dẹp bàn ăn."
Những người lính lui xuống, một số người phía sau đi vào, bàn ăn được dọn dẹp trong vòng chưa đầy vài phút, lau sạch bóng có thể soi gương được.
Dung Nguỵ nhìn đồng hồ đeo tay: "Có mệt không? Mệt thì đi nghỉ ngơi, còn nếu không mệt, có một vài chiến sĩ đang làm ầm ĩ muốn tổ chức một hoạt động chào mừng em.”
Triệu Tử Khanh tuy rằng lòng dạ không quanh co khúc khuỷu, nhưng cô vẫn có năng lực nhìn thấu, dù sao cô tự xưng mình là nữ hán tử “ngao du giang hồ” rất nhiều năm!
Cô hiểu rằng đây là Dung Nguỵ đang thử cô, nhưng nếu cô chấp nhận nghi thức chào đón và các hoạt động của đồng đội của anh ấy, có nghĩa là cô chấp nhận và bắt đầu lại mối quan hệ mới với Dung Nguỵ, sau đó ... không được, bây giờ cô đã trưởng thành lên rất nhiều, cũng thông qua tình yêu và hôn nhân của Trần Sa Sa và những người khác đã hiểu ra rất nhiều điều, một số người thậm chí không dám yêu!
Ngụy Thanh, rất nhiều tên tuổi lớn đều lễ phép với cô ấy và hận không thể nâng niu cô ấy thành một bà hoàng, cô thừa nhận rằng kỹ năng diễn xuất của Ngụy Thanh là tuyệt đối rất tốt, nhưng trong làng giải trí cũng không thiếu những nữ diễn viên trẻ tài năng, mà Nguỵ Thanh hoàn toàn rõ ràng về điều kiện bên ngoài là xuất thân của cô ấy, không ai dám lấy cô ấy ra để dùng quy tắc ngầm hoặc là không tôn trọng cô ấy, vậy thì Dung Nguỵ còn cần suy nghĩ sao!
Đột nhiên, Triệu Tử Khanh bật cười, dưới ánh trăng nụ cười thật đẹp, ban đêm, cô mang một vẻ đẹp đến động lòng người, nụ cười đó đẹp đến mức làm hoa mắt người khác!
Triệu Tử Khanh cảm thấy cô thực sự rất can đảm, tại sao trước giờ không đi hỏi Cố Bắc Thần về lai lịch và thân thế của Dung Nguỵ, lại mặt dày mày dạn đi quấn lấy anh, bây giờ nghĩ lại…….. thật sự mất mặt quá!
Dung Nguỵ hơi cúi xuống, nghiêng người, ghé sát vào mặt Triệu Tử Khanh, nhìn vào mắt cô: "Cười ngốc nghếch gì vậy? Đang hỏi em đó?"
“Hả?” Triệu Tử Khanh hoàn hồn, lúc này mới nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Dung Nguỵ, liền nói: “Tôi mệt rồi, không tham gia hoạt động của các đồng đội của anh được đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8172-khanh-khanh-long-toi-ngu-o-dau.html.]
Đáy mắt Dung Nguỵ hiện lên vẻ thất vọng, nhưng vẫn là gật đầu: "Vậy được, tôi liền nói họ đi nghỉ ngơi không cần gây sức ép nữa!"
Dung Nguỵ xoay người đi vào tòa nhà hai tầng: "Tôi pha nước tắm cho em."
“Không cần đâu, tôi sẽ tự mình làm.” Triệu Tử Khanh đi theo Dung Nguỵ vào phòng.
Dung Nguỵ không dừng bước, trực tiếp đi thẳng lên cầu thang, Triệu Tử Khanh cũng theo anh lên tầng 2, phòng ngủ của anh ở tầng 2 của tòa nhà nhỏ, không gian rất rộng và trang thiết bị đầy đủ, so với căn phòng kia ở tầng một, phòng kia đơn giản hơn.
Triệu Tử Khanh đứng ở cửa nhìn quanh phòng, chiếc giường lớn thước năm, toàn màu trắng, xám và đen, có thêm xanh lam và xanh lục, căn phòng rõ ràng trông rất có sức sống!
Dung Nguỵ pha nước tắm, Triệu Tử Khanh đi thăm quan căn phòng ở tầng 2, rất tốt, hình như giống với những suy nghĩ của cô, nghĩ đến đây, mặt Triệu Tử Khanh có chút nóng, cả ngày nay rốt cuộc có bao nhiêu là sự vô lý rồi, không có chuyện gì lại đi mơ tưởng về phòng của Dung Nguỵ là bị điên rồi sao!
Nhưng cô đã thực sự nghĩ về nó!
Rất nhanh Dung Nguỵ đi ra khỏi phòng tắm: "Nước tắm xong rồi, em tắm trước đi rồi đi ngủ sớm, nửa đêm nghe thấy bất kì âm thanh gì cũng không cần lo lắng, nếu em sợ thì chỉ cần nhấn nút điện thoại trên đầu giường, tôi sẽ lên lầu ngay lập tức."
Triệu Tử Khanh nghi hoặc: "Sẽ có âm thanh gì?"
“Dã thú, chẳng hạn như sói và báo, có thể vẫn còn tiếng súng, sau đó là… tiếng còi của quân đội hoặc tiếng còi báo động.” Dung Nguỵ thấy Triệu Tử Khanh căng thẳng, liền giả bộ trêu chọc: “Sao vậy, sợ à? Không phải lá gan em lớn lắm sao?”
Mê Truyện Dịch
Triệu Tử Khanh gãi gãi đầu: "Vậy, vậy anh ngủ ở đâu?"