Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 817:1 Khanh Khanh lòng tôi, ngủ ở đâu?

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:37:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Tử Khanh cũng sửng sốt, ngay sau đó, Dung Nguỵ phát hiện Triệu Tử Khanh đã thoát khỏi vòng tay của mình, có người nào đó giơ tay trắng trợn chạm vào chỗ vừa được Triệu Tử Khanh 'hôn lên', nhìn vào cô gái đang hoang mang: “Cảm giác không tồi!”

Hả?

Triệu Tử Khanh vừa ngồi xuống thì chiếc đũa trong tay cô đã rơi xuống đất, có muốn cho người ta ăn không hả!

Dung Nguỵ lần nữa cầm đũa đưa cho cô: "Đừng kích động. Hửm!"

Triệu Tử Khanh quả thực đói bụng, mặc dù cô không có phản ứng cao xa, nhưng cô gần như cả ngày nay chưa ăn gì, trên máy bay chú tâm chụp hình căn bản không quan tâm đến việc ăn uống, bây giờ lại xấu hổ như vậy, Triệu Tử Khanh vốn dĩ sẽ lên cơn điên với Dung Nguỵ, nhưng nữ hán tử hiện tại làm gì còn sức lực để phát điên, chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu ăn mới là thượng sách!

Triệu Tử Khanh quả thực là một người dễ chăm sóc, không kén ăn, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không ra vẻ kiêu kì, quá thích hợp để làm vợ Dung Nguỵ, nhưng không biết lúc trước anh nghĩ gì mà lại trơ mắt để cô một mình chịu đựng những đau khổ bị cự tuyệt!

Nghĩ đến đây, trong lòng Dung Nguỵ đau xót, anh đã quá quá lâu rồi không có cảm giác này, nhất là khi đối mặt với một người phụ nữ đã không còn loại cảm giác đau lòng này!

Để che giấu cảm xúc của mình, Dung Nguỵ gắp một miếng cá kho, lọc xương, đặt lên đĩa trước mặt Triệu Tử Khanh, cũng không nói chuyện chỉ yên tĩnh ngắm nhìn cô, sau đó gật đầu rồi bắt đầu ăn.

“Cảm ơn ~” Khi Triệu Tử Khanh nói hai chữ này không hề nhìn Dung Nguỵ mà chỉ nhìn chằm chằm miếng cá kho trên đĩa trước mặt.

Mê Truyện Dịch

Triệu Tử Khanh nhìn thì có vẻ như đang ăn những món ngon, tuy rằng không phải cao lương mỹ vị, nhưng bọn họ nấu cơm thực sự rất ngon, cô cũng thật sự rất đói, nhưng đồng thời cảm thấy Dung Nguỵ không ăn mà là nhìn cô ăn!

Triệu Tử Khanh giả vờ làm như không nhìn thấy gì, sau khi bản thân ăn uống no nên, lúc này mới lau miệng ngẩng đầu nhìn Dung Nguỵ: "Sao anh không ăn?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8171-khanh-khanh-long-toi-ngu-o-dau.html.]

“Tôi ăn xong rồi.” Dung Nguỵ bình thản nói.

"Hả? Sao tôi không thấy anh ăn?" Triệu Tử Khanh nghi ngờ nhìn người đối diện, lẽ nào trong thức ăn của anh có độc sao?

Khóe môi của Dung Nguỵ nhếch lên: “Bọn tôi ăn cơm có giới hạn thời gian, em đương nhiên là không để ý tôi ăn xong rồi, ví dụ như khi em đang cúi đầu vừa ăn vừa suy nghĩ lung tung thì tôi đã ăn xong.” Dứt lời, anh đưa bát cơm trống rỗng cho cô ấy xem: "Đây là bằng chứng, còn nữa mấy đĩa thức ăn trước mặt em đều hết rồi, em có chắc một mình em ăn hết được không?"

Triệu Tử Khanh không lộ mặt, cố gắng không nhìn khuôn mặt của người nào đó khiến cô vô ý phạm tội mê trai: "Tôi, tôi đi rửa bát ~"

Thực ra Triệu Tử Khanh có thể nói rằng việc cô không thích nhất khi nấu ăn đó là rửa bát! Cô đã quen với việc mua đồ ăn bên ngoài và ăn mì gói quanh năm, gần đây mới bắt đầu chú trọng vào ăn kiêng giữ gìn sức khỏe, thật sự trước đây không có nấu ăn, làm gì cam tâm tình nguyện rửa bát chứ.

Cổ tay bị Dung Ngụy nắm lại: "Không cần, sẽ có hậu cần làm những việc này."

Triệu Tử Khanh "hả?" một tiếng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Dung Nguỵ: “Anh đây quả thật là “vua một cõi” đấy!”

Triệu Tử Khanh nghe Cố Bắc Thần, Hoắc Lệ Hành và Trình Thiên Vũ nói qua về Dung Nguỵ, còn cho rằng đó là một lời nói đùa, thật ra vẫn là một lời nói đùa mà thôi.

Cấp độ giống như Dung Nguỵ phải là được phục vụ bởi hậu cần và lính canh! Cần phải biết rằng mối bận tâm mỗi ngày của anh đều là những chuyện lớn, làm gì có thời gian để lo lắng đến chuyện ăn uống, những điều này đều là những chuyện mà hậu cần và cảnh vệ đảm đương.

Đột nhiên, Dung Nguỵ nghiêm giọng mà ngân vang: "Cảnh vệ?"

Cánh cửa mở ra: “Có.” Đồng thời có một người lính đứng nghiêm trả lời.

Loading...