Cô vẫn xinh đẹp nóng bỏng như vậy, toả sáng từ đầu đến chân, toàn thân đều mang theo vẻ xinh đẹp!
Dung Nguỵ có chút ngẩn ra, nhưng sau khi cảm thấy mình thất lễ, người đàn ông liền chuyển động yết hầu, nghiêng mặt qua, đưa tay về phía Triệu Tử Khanh: "Đi ra ngoài ăn cơm trước."
Triệu Tử Khanh liếc nhìn tay của Dung Nguỵ, hôm nay bị anh ôm hai lần đều là do cô ngủ quên, nhưng mà giờ phút này cô rất tỉnh táo!
Tay của Triệu Tử Khanh co lại phía sau, nghiêng qua Dung Nguỵ nói: "Đi thôi! Tôi đói bụng lắm rồi!"
Tay của Dung Nguỵ buông thõng trên không trung, mặc dù anh chưa bao giờ theo đuổi cô gái nào, nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường!
Từ nhỏ anh đã là cậu ấm chơi trong nhóm anh em quý tộc, cả thanh xuân chỉ ở bên cạnh một mình Khúc Dĩnh, nhưng anh cũng thường xuyên nhận được thư tình!
Các anh em cùng nhau lớn lên làm gì có ai không thay bồ như thay áo đâu, thấy cũng thấy quá nhiều rồi!
Vả lại, anh ở trong quân đội không có ngốc như mẫu thân đại nhân lo lắng, là vì anh chưa gặp được người phụ nữ khiến anh phải hạ mình, mấu chốt là cánh cửa tình cảm của anh đã sớm đóng lại rồi, nhưng một khi mở ra, vậy thì có lẽ là không thể thu hồi lại được!
Triệu Tử Khanh không đưa tay cho anh, anh càng muốn nắm tay cô, khí thế bá đạo như vậy anh vẫn có.
Dung Nguỵ nắm lấy tay Triệu Tử Khanh, kéo cô lại gần cơ thể mình, ép cô và mình dựa sát vào nhau.
Triệu Tử Khanh cứ vậy bị Dung Nguỵ kéo vào trong sân nhỏ, lúc này, trăng đã sáng, bầu trời cao đầy sao, trong không trung phảng phất hơi thở của đất bốc lên, ngoại trừ ánh đèn đường và ánh sao chiếu sáng sân, trước bàn đá to lớn là một giá nho, có một ngọn đèn đặc biệt sáng treo phía dưới.
Trên bàn đá là một bàn đầy những món ăn ngon, Triệu Tử Khanh nhìn xung quanh, một cơn gió núi mát lạnh thổi bay tóc mái trên trán cô.
Triệu Tử Khanh bị một nơi yên đường như này làm cho sửng sốt không nhẹ, cô quan sát cảnh đêm trong sân khẽ mỉm cười, có lẽ đó là bệnh nghề nghiệp của các nhiếp ảnh gia và nhà văn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8162-khanh-khanh-long-toi-6.html.]
Trong đầu Triệu Tử Khanh lúc này có quá nhiều cảm hứng, cô không dám động đậy hay nói chuyện sợ rằng vì sự ẩu tả của cô quấy rầy sự tĩnh này không cánh mà bay!
Dung Nguỵ đưa tay vén lọn tóc trước trán Triệu Tử Khanh, sau đó trầm giọng nói: "Thích không?"
Triệu Tử Khanh gật đầu: "Ừ!"
Sau đó, Triệu Tử Khanh mới nhìn về phía Dung Nguỵ hơi nhíu mày, giọng nói rất nhỏ: "Anh đáng ghét, sao không nói trước cho tôi biết, tôi không mang theo máy ảnh ~" Thật đáng tiếc!
Môi của Dung Nguỵ cuối cùng cũng nở một nụ cười: "Thích thì sau này mỗi tuần đều đến."
Mê Truyện Dịch
Triệu Tử Khanh tiếc nuối giậm chân: "Vậy sao mà được? Tôi còn phải tăng ca ~"
"Xin nghỉ là được rồi, dù sao mấy thứ đó là do em viết, bọn họ chỉ cần nhặt lấy nguyên tác chỉnh sửa thành kịch bản, lại còn sai bảo sức lao động miễn phí của em, lần sau không tăng ca nữa.” Dung Nguỵ bá đạo quyết định.
Triệu Tử Khanh trợn mắt nhìn người đó, sau đó rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, lấy điện thoại ra một bên chụp ảnh từ mọi góc độ, một bên đang suy nghĩ trong đầu tên tác phẩm mới.
Vậy tên cuốn sách tiếp theo là “Because of You, Falling love with That Starry Sky” (Bởi vì anh, mà yêu bầu trời đầy sao đó), một người phụ nữ đang tự mình mơ mộng xa xôi, ừm tựa sách này khá hay!
Triệu Tử Khanh sau khi chụp rất nhiều ảnh chỗ nào cũng đều tự tán thưởng chính mình, vòng eo bị siết chặt, bàn tay to của Dung Nguỵ ôm eo cô: "Ăn cơm đi, nguội hết cả rồi."
Triệu Tử Khanh bất ngờ quay người lại, vừa định thoát khỏi nanh vuốt của Dung Nguỵ, đáng tiếc động tác của cô quá lớn, đúng lúc kích động liền đột nhiên ngẩn đầu, đã va chạm với Dung Nguỵ.
Đôi môi mềm mại vừa vặn in lên một bên mặt của người đàn ông, khiến Dung Nguỵ phải hít thở không thông!