Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 816:1 Khanh Khanh lòng tôi (6)

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:37:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy người canh gác ở cổng đang nói chuyện, cách đó không xa cũng có vài người vợ quân nhân cũng đang nói chuyện.

Khi nghe thấy tiếng xe chuyển động ở bên ngoài, đám lính canh chạy ra khỏi con đường nhỏ, ngay lập tức kinh ngạc!

"Quân, quân đoàn trưởng ..." Người lính canh lắp bắp nói.

Dung Nguỵ trợn mắt nhìn mấy người lính thấp bé ở cửa, mọi người tức ngậm miệng lại, đứng thẳng người dậy, khi chuẩn bị hô một tiếng chào quân trưởng bị đại đội trưởng cảnh vệ nhanh chóng chặn lại, mọi người đều đè nén hơi thở, mỗi người nín thở đến đỏ bừng mặt.

Vấn đề là, cái cằm đó có chút không trở về được!

Tại sao quân trưởng lại đột nhiên bế một người đẹp trở về?

Điều này quả thật là hiếm thấy! Không thể trách những người lính chưa nhìn thấy mỹ nữ nha!

Đại đội trưởng cảnh vệ chào hỏi hai người bảo vệ: "Nấu cơm xong chưa?"

"Xong rồi, xong rồi."

Dung Nguỵ bế Triệu Tử Khanh đi thẳng vào phòng ngủ của mình, nhỏ giọng dặn dò: "Đem một chậu nước nóng đến đây."

Có điều Triệu Tử Khanh lần này ngủ không sâu lắm, vừa lúc Dung Nguỵ đặt cô lên giường, người phụ nữ nào đó đã tỉnh lại.

Triệu Tử Khanh lần này tỉnh lại vô cùng tươi tỉnh, mở mắt ra, "A?" một tiếng: “Đây là nơi nào đây?”

Dung Nguỵ khẽ nhếch khóe môi: "Ký túc xá của tôi."

Triệu Tử Khanh nhìn căn phòng đầy hơi thở nam tính, lại nhìn Dung Nguỵ: "Lẽ nào tôi lại ngủ rồi sao?"

Dung Nguỵ gật đầu: "Ừ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8161-khanh-khanh-long-toi-6.html.]

“Tôi… là anh bế đến đây sao?” Triệu Tử Khanh nhìn Dung Nguỵ không dám tin nói.

Mê Truyện Dịch

Dung Nguỵ gật đầu: “Nếu không thì?” Vừa dứt lời, Dung Nguỵ đã nhận lấy chậu nước rửa mặt do lính canh ngoài cửa mang đến, mỉm cười nhìn khuôn mặt Triệu Tử Khanh: “Rửa mặt rồi đi ăn cơm, đói rồi đúng không?"

Nhưng Triệu Tử Khanh đang cẩn thận xem xét cách bày trí trong phòng của Dung Nguỵ, đây là phòng của anh ấy sao?

Ngày xưa, cô rất muốn xem phòng của anh ấy có hình dáng như thế nào, chỉ là anh không cho cô cơ hội, bây giờ coi như là mở mang tầm mắt rồi, tràn ngập mùi vị nam tính!

Dung Nguỵ xoay cái đầu nhỏ của Triệu Tử Khanh: “Rửa mặt rồi đi ăn cơm, bây giờ bên ngoài đẹp lắm, không định đi xem cảnh đêm sao?” Trước đây là anh không cho cô cơ hội, bây giờ không biết có muộn hay không nữa?

Triệu Tử Khanh trừng mắt nhìn ai đó: "Đừng động vào kiểu tóc của tôi."

"Xuỳ ~"

Dung Nguỵ chế nhạo: "Em còn có kiểu tóc sao? Tự mình đi xuống soi gương trong phòng tắm là biết."

Triệu Tử Khanh đi vào phòng tắm rửa sạch, quả nhiên tóc tai gần như bung ra khi chụp ảnh, cô kéo dây cột tóc xuống làm tóc bay tứ tung, quả thật nhìn không khác gì một bà điên, nhờ là trong đêm nếu không đã doạ c.h.ế.t khiếp đám quân nhân rồi.

Triệu Tử Khanh đi làm bị người khác bóc lột, cho nên đồ dùng cá nhân nào cũng không có, nhưng phòng tắm của Dung Nguỵ có đủ mọi thứ, thậm chí có cả sản phẩm chăm sóc da của con gái, bao bì bên ngoài được được mở nhưng miếng dán miệng bên trong vẫn y nguyên là hàng mới.

Triệu Tử Khanh cầm lấy sữa rửa mặt thò đầu ra khỏi phòng tắm: "Này? Không phải anh vẫn luôn ở Hải Thành sao? Những từ này ở đâu ra đây? Không phải là..." Có một người phụ nữ chứ!

Dung Nguỵ quả thực là một người đàn ông không thể nói về chuyện yêu đương: "Tôi kêu người chuẩn bị cho em."

Triệu Tử Khanh chỉ đành ồ một tiếng, liền tắm rửa.

Sau mười phút, Triệu Tử Khanh vẫn trong bộ đồ đó, ngoại trừ mái tóc đã được vén gọn gàng hơn, búi tóc đơn giản, bởi vì sắc mặt của ai đó cũng đã tốt hơn rất nhiều, rửa và vỗ nhẹ một tít kem, cả người tràn đầy sức sống tươi trẻ, sao lại không nhìn ra được sự khác biệt giữa cô ấy bây giờ với lần đầu tiên gặp cô ấy cách đây vài năm!

Loading...