Triệu Tử Khanh càng thêm bối rối: "Này? Anh có thể nói chuyện đàng hoàng được hay không? Rốt cuộc là đi ăn ở đâu? Cái gì mà tuỳ tình hình mà sắp xếp hả?"
Sau khi chiếc xe rời khỏi sân đỗ trung tâm quân sự, tiếp tục tiếp về phía trước đại lộ, nói thật thì lá gan của Triệu Tử Khanh khá lớn, Bắc Tây Tạng này, một mình cô dám lái xe vào trong đêm đến Mặc Thoát, nhưng lần này lại mơ mơ hồ hồ bị Dung Nguỵ đưa đến trong đêm là quái quỷ gì vậy, cô hoàn toàn không hiểu.
Nơi này dân cư thưa thớt nhưng thực tế là không gian rộng lớn trong màn đêm này dường như lại chẳng có gì? Hình như là có một căn nhà gỗ lớn, tóm lại là ngay lúc này thời tiết ở đây có chút âm u hay là tình huống gì, nhìn bên ngoài cũng không được rõ ràng, Triệu Tử Khanh đây có chút hoài nghi!
Tuy nhiên, cho dù Triệu Tử Khanh có lo lắng đến mức nào, người ta khiến cô đến đây vẫn im lặng và không nói chuyện, vẫn nằm ngửa nhàn nhã nhắm mắt lại.
Triệu Tử Khanh nhìn thấy người nào đó không nói chuyện, bởi vì thời tiết bên ngoài u ám nên không nhìn thấy được cảnh đẹp gì, cô cũng chỉ đành phải buông xuống tâm tư nặng nề, từ từ nhắm mắt lại, giai đoạn này của Triệu Tử Khanh đã làm công việc của đời mình, mấu chốt là lần đầu tiên bước vào đoàn phim, cô thực sự đã căng não cả ngày vì sợ mắc sai lầm trong công việc, cho nên không kiệt sức thì mới là chuyện lạ.
Do vậy, không mất nhiều thời gian để một người phụ nữ nào đó vừa nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ!
Ngược lại Dung Nguỵ căn bản không hề buồn ngủ, anh cũng đột nhiên khó hiểu muốn đưa cô đến đây, về phần đưa cô đến đây làm gì dường như hoàn toàn chưa nghĩ tới, chỉ là nghĩ tới cô đã từng một mình chèo đèo vượt suốt đến tìm anh, điều khiến anh kinh ngạc là cô – một cô gái nhỏ bé vậy mà dám một thân một mình đến đây nơi mà thậm chí cả con chim cũng không muốn đến!
Thực ra lúc đó, Dung Nguỵ rất cảm động, nhưng anh vẫn còn quá lý trí, người lý trí không dám chấp nhận một mối quan hệ đơn thuần như vậy, anh luôn nghĩ về chuyện đã xảy ra với Khúc Dĩnh năm đó.
Khúc Dĩnh tốt như vậy, thanh mai trúc mã nhiều năm, cô ta chưa bao giờ từ bỏ đi theo anh, nhưng sau khi kết hôn đã không kiên trì được hai năm, càng không nói đến anh và Triệu Tử Khanh so sánh ở chỗ nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8152-khanh-khanh-long-toi-5.html.]
Triệu Tử Khanh nghiêng đầu ngã vào trong vòng tay của Dung Nguỵ, thời điểm người đàn ông nhìn xuống, trong tầm mắt là cô gái đang ngủ rất say.
Không biết cô đang thì thầm điều gì? Tóm lại nhìn rất thoải mái rất an tâm, vì vậy, đôi môi của cô ấy khẽ động đậy, giống như khi một đứa trẻ đang ngủ sau khi ăn, và đôi môi đầy đặn của cô ấy chuyển động, khiến ai đó nhìn thấy chỉ muốn cúi đầu hôn lên mặt cô!
Cho đến khi xe dừng ở cổng một sân nhỏ xinh đẹp, Dung Nguỵ vẫn yên lặng nhìn cô gái đang thở phì phì ngủ ngon lành trong lòng anh.
Đại đội trưởng cảnh vệ vừa quay đầu lại chuẩn bị nhắc nhở quân trưởng đại nhân, đến nơi rồi, bị Dung Nguỵ làm dấu im lặng, đại đội trưởng cảnh vệ cũng lập tức ngậm miệng.
Mê Truyện Dịch
Dung Nguỵ cau mày, cô rốt cuộc là mệt mỏi nhiều như thế nào, trong vài phút lại ngủ sâu như vậy!
Thật sự nghi ngờ ban đêm có kẻ trộm vào nhà bắt cóc quả trứng ngớ ngẩn này đi sợ rằng cô ấy cũng không biết!
Không biết rằng, ngoài giấc ngủ say của Triệu Tử Khanh ra, vẫn là do trình độ bế kiểu công chúa của Dung Nguỵ cao, khiến người nào đó không hề có cảm giác gì!
Đại đội trưởng cảnh vệ vội vàng nhảy ra khỏi xe, nhẹ nhàng đóng mở cửa sau, tay đỡ nóc xe, Dung Nguỵ bế Triệu Tử Khanh ra khỏi xe.