Nhạc Nhất Phàm kinh ngạc mở lớn hai mắt, một lúc sau mới tức giận mà nói: “Chuyện xảy ra lúc nào? Sao tôi lại không biết gì cả?”
Đường Thần tiếp lời: “ Tôi cũng mới biết cách đây không lâu!”
Nhạc Nhất Phàm gật gật đầu: “Được, cậu với vợ cậu đều được lắm, một chuyện bí mật như vậy, mà hai người đến bây giờ mới biết.”
Lục Tĩnh Vũ cũng đi tới chỗ bọn họ: “Tổng giám đốc Nhạc, là chuyện bí mật gì vậy, tôi cũng muốn biết đó.”
Mê Truyện Dịch
Đêm nay, Nhạc Nhất Phàm và Đường Thần hợp tác, mục đích chính là muốn đem Lục Tĩnh Vũ đá ra khỏi hạng mục này, vì vậy, anh ta cũng tỏ thái độ không mấy nhiệt tình đáp lại Lục Tĩnh Vũ: “Chỉ là chuyện bí mật có liên quan đến phụ nữ mà thôi. Tổng giám đốc Lục, mời ngồi.”
Nhạc Nhất Phàm và Đường Thần có vẻ như không tính chào hỏi Mục Hiểu Hiểu, nhưng Mục Hiểu Hiểu vốn đã mặt dày như vậy rồi. Hơn nữa, cái đầu của cô ta vốn không được thông minh cho lắm, mà Lục Tĩnh Vũ vẫn đang cố gắng hết sức vì sự nghiệp của nhà họ Lục, anh ta mà cứ kiên trì ở bên cạnh một người phụ nữ n.g.ự.c to não nhỏ thế này, thật sự mang lại rất nhiều phiền phức.
Nhưng từ sau khi Mục Hiểu Hiểu bị ăn một vố đau trong tiệc đính hôn, thì đầu óc của cô ta rốt cuộc cũng đã mở mang hơn một tí, hành vi cũng kiềm chế hơn, cô ta nở một nụ cười nhạt với Nhạc Nhất Phàm: “Tổng giám đốc Nhạc, tôi là Mục Hiểu Hiểu, hy vọng sau này hai nhà chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Nhạc Nhất Phàm cũng duỗi tay ra cho có lệ: “Ừm, nhưng hạng mục hợp tác này, toàn bộ do chủ tịch công ty RJ thi hành đến quyết định, không phải là tôi, cũng không phải ở chỗ lão Đường, nên chúng ta cứ cạnh tranh công bằng thôi.”
Nhạc Nhất Phàm nói xong liền quay sang Đường Thần: “Lão Đường, thay tôi tiếp đãi Tổng giám đốc Lục và phu nhân, tôi đi một chút rồi quay lại.”
Đường Thần liếc qua một cái liền nhìn thấy Nhạc Nhất Phàm lén đi ra từ cửa sau, sau đó trợ lý của anh ta liền đến nói thầm với An Noãn Noãn cái gì đó, An Noãn Noãn liền theo trợ lý của anh ta đi ra ngoài.
Đương Thần hoàn toàn không chút do dự, anh ta đưa tay ấn số của Cố Bắc Thần, điện thoại reo lên vài tiếng rồi lập tức ngắt máy, sau đó anh ta gửi cho Cố Bắc Thần một tin nhắn: “Tôi là Đường Thần, anh mau đến tầng thượng của tòa nhà Phi Phàm trên phố người Hoa đón người của anh.”
Trên tầng thượng của tòa nhà Phi Phàm chính là một hồ bơi thật lớn cùng một bãi cát nhân tạo, còn có bồn hoa, bãi cỏ, phòng nghỉ ngơi và phòng làm việc của Nhạc Nhất Phàm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-812-co-soai-dang-chap-hanh-nhiem-vu.html.]
Khi trợ lý đưa An Noãn Noãn đến sân thượng đã là khoảng bốn giờ chiều rồi, nắng cuối thu chiếu xuống mặt hồ xanh ngắt, xung quanh là đủ loại hoa cỏ đang tỏa hương thơm ngát, quả thật là như một khung cảnh thần tiên giữa lòng thành phố.
“Tổng giám đốc Nhạc, anh tìm tôi sao?” An Noãn Noãn đứng phía sau Nhạc Nhất Phàm.
Nhạc Nhất Phàm khoác lên người bộ vest màu sáng, áo sơ mi đen mở hai nút trên cùng, mái tóc gọn gàng bị gió thổi loạn, trong tay anh ta cầm một ly rượu vang đỏ, chậm rãi xoay người lại nhìn người con gái trước mặt: “Em uống cái gì?”
Hả?
An Noãn Noãn hơi ngây người ra một chút, rồi lắc đầu: “Tôi không uống, Tổng giám đốc Nhạc, có chuyện gì anh cứ giao phó cho tôi là được.”
Nhạc Nhất Phàm tỏ ra lạnh lùng nhìn An Noãn Noãn, anh ta lại nhấp thêm một ngụm rượu: “Tôi và Tổng giám đốc Đường đã thương lượng với nhau, sẽ điều cô đến bộ phận kế hoạch của Phi Phàm, cô thấy thế nào?”
An Noãn Noãn có chút bất ngờ: “À, cái đó, tôi thấy không ổn.”
Nhạc Nhất ¬Phàm thấy cô bất ngờ như vậy, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt có chút ý cười không thể nào che giấu được, khóe môi hơi giật giật: “Cô thật sự không nhớ tôi sao?”
Mà ở dưới tòa nhà Phi Phàm, Cố Bắc Thần đang bị bảo vệ ngăn lại, anh đành móc thẻ công việc của mình ra, đường đường chính chính “thực hiện nhiệm vụ.”
An Noãn Noãn ngồi đưa lưng về phía cửa ra vào, ngồi đối diện cô là Nhạc Nhất Phàm, chắn giữa hai người là một cái bàn trà màu trắng.
Đột nhiên, Nhạc Nhất Phàm mở miệng, nhìn về phía sau lưng cô nở một cười khiêu khích.
Cô vô thức mà quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ngay chỗ cửa ra vào. Người đàn ông đó dường như đen hơn một chút, tóc cũng cắt ngắn đến sát da đầu, nhìn lướt qua thì không khác gì với đầu trọc là mấy. Người đàn ông đó mặc áo thun đen, quần rằn ri, chân mang đôi giày quân đội, từng bước dẫm lên bãi cát mịn đi về phía cô.