Nhà Cố An Ninh ở nông thôn có một căn biệt thự rất lớn, người ta gọi là khu biệt thự của nhà địa chủ. Nơi này năm đó nhà bọn họ mua lại, sau đó trang hoàng xong xuôi nhưng vẫn chưa có ai vào ở. Sau đó cô lại muốn có một căn nhà riêng ở thành phố B, cha mẹ liền chiều theo con gái bảo bối mua thêm cho cô một căn, nhưng từ sau vụ tai nạn kia thì căn nhà này vẫn luôn để trống.
Hoắc Lệ Hành cho người đến nhà dọn dẹp nhà cửa một chút, quả thật dọn dẹp rất sạch sẽ. Cố An Ninh vừa về đến nhà, cô còn chưa kịp thăm quan phòng ốc mà đã nằm thẳng xuống sofa mà ngủ, làm cho Hoắc Lệ Hành cảm thấy sợ hãi.
Thấy Cố An Ninh ngủ suốt năm tiếng đồng hồ vẫn chưa chịu tỉnh lại, Hoắc Lệ Hành liền lên tiếng cầu cứu Bạch Tuyết, anh ta cảm thấy trình độ của mình không thể xem bệnh cho Cố An Ninh.
Bạch Tuyết ở nhà họ Trình sắp bị ông cụ, con trai và con dâu làm cho mệt c.h.ế.t luôn rồi. Sau khi bà nghe được tình trạng của Cố An Ninh qua lời miêu tả của Hoắc Lệ Hành, bà đề nghị anh ta nên tìm một bác sĩ tâm lý đến khám cho cô, sau đó mới đưa cô đến chỗ phòng khám trung y của bọn họ cho bà bắt mạch. Hoắc Lệ Hành rất tin tưởng vào trình độ của Bạch Tuyết, anh ta nhìn thấy cô không có vấn đề gì, nhưng mà lại cứ ngủ mãi không tỉnh, vậy chỉ có một khả năng thôi, đó là cô có vấn đề về tâm lý.
Tâm bệnh này thì phải cần có tâm dược!
Tất nhiên, Bạch Tuyết cũng biết được câu chuyện rối rắm giữa Cố An Ninh, Hoắc Lệ Hành, Trình Thiên Vũ và Lư Thiếu Hoa mấy người bọn họ.
Bác sĩ tâm lý khám cho Cố An Ninh xong thì quay sang nói với Hoắc Lệ Hành: “Anh đưa cô ấy đi khám bác sĩ trung y đi! Về mặt sinh lý vẫn là có vấn đề, đương nhiên, nghiêm trọng nhất vẫn là vấn đề về tâm lý. Nhưng mà cô ấy chỉ lo ngủ, không nói một lời nào thì bệnh đã nghiêm trọng lắm rồi, vẫn là nên đi khám bác sĩ trung y đi!”
Cố An Ninh hỏi Hoắc Lệ Hành: “Lúc nãy bác sĩ nói bệnh của tôi rất nghiêm trọng, có phải tôi sắp c.h.ế.t rồi hay không?”
Hoắc Lệ Hành nhướng mày lên: “Tôi cũng là bác sĩ, bây giờ tôi hỏi, em thật lòng trả lời cho tôi biết.”
Cố An Ninh gật đầu: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8032-tam-benh-phai-can-co-tam-duoc-moi-duoc.html.]
Hoắc Lệ Hành nghiêm túc nói: “Có phải em thấy Trình Thiên Vũ kết hôn, lời trong lòng không giống với lời ngoài miệng, muốn ngăn chặn đám cưới này có phải không? Em nói thật đi.”
Cố An Ninh liếc anh ta một cái: “Rõ ràng là anh muốn thấy tôi xấu mặt nên mới hỏi như vậy, anh cho rằng tôi dễ lừa lắm sao?”
Hoắc Lệ Hành cảm thấy dù sao cũng không thể hỏi được gì từ miệng cô, anh ta cảm thấy bệnh này không thể khỏi được ngay lập tức rồi, chỉ có thể để cô từ từ bình phục lại mà thôi.
Nhưng thân là một bác sĩ có tiếng, Hoắc Lệ Hành cảm thấy, kết quả sau khi Cố An Ninh tự mình chữa lành cho mình, thì bệnh của cô không biến thành chứng trầm cảm thì cũng là tâm thần phân liệt, nghĩ như vậy cả người anh ta bất giác run lên.
Tốt nhất vẫn là nên đưa cô đến chỗ vị bác sĩ trung y nổi tiếng ở phòng khám nhà anh ta, để cho ông ấy bắt mạch cho Cố An Ninh.
Vị bác sĩ bắt mạch cho cô xong thì trực tiếp đứng dậy đi về phòng bốc thuốc, một hồi sau ông trở ra nói với Hoắc Lệ Hành: “Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là suy nghĩ quá nhiều dẫn đến tích tụ trong lòng, nghỉ ngơi không điều độ dẫn đến mệt mỏi quá mức, hơn nữa còn là mệt mỏi cực kỳ nghiêm trọng. Ngoài ra còn có đột ngột u buồn quá mức dẫn đến m.á.u huyết lưu thông kém.”
Hoắc Lệ Hành nghe vậy liền nhanh chóng tiếp lời: “Vậy thì ngoại trừ uống thuốc này nọ ra thì còn cần phải chú ý cái gì?”
Vị bác sĩ nói: “Chỉ cần giữ cho trong lòng thanh tịnh, cùng với nghỉ ngơi điều độ, vậy thì sẽ không sao hết.”
Mê Truyện Dịch
Hoắc Lệ Hành nói: “Nhưng mà cô ấy thường xuyên ngủ mê man không tỉnh dậy thì sao?”
Vị bác sĩ lắc đầu, ông nói: “Đó là một hình thức tự bảo vệ mình của cơ thể cô ấy, đơn giản là vì lúc bình thường bản thân không thể nghỉ ngơi đầy đủ. Lần này uống thuốc xong thì không cần đánh thức cô ấy dậy, cứ để cho cô ấy ngủ, đến lúc tỉnh táo sẽ tự khắc tỉnh dậy, không có gặp bất cứ cú sốc nào nữa thì tinh thần cũng sẽ ổn định trở lại. Về những thứ khác…..” Ông nhìn sang Hoắc Lệ Hành: “Còn trông cậy vào Tổng giám đốc Hoắc nên làm thế nào, dù sao thì tâm bệnh phải cần có tâm dược mới được!”