Mẹ Đồng nhìn thấy Trình Thiên Vũ vẫn im lặng ngồi một góc thì kéo tay Đồng Lôi vào trong phòng đóng cửa lại, bà tức giận nói: “Con bớt lừa gạt cha mẹ đi, con nghĩ chúng ta là ai? Lời khai của con và Tiểu Trình không khớp chút nào, cho nên, con đừng chê mẹ nói nhiều nữa. Đồng Lôi à, mẹ nói con nghe, nếu như con muốn hiếu thuận với cha mẹ, thì con phải nên nhanh chóng tìm một người bạn trai thật sự đi, rồi còn kết hôn nữa, như vậy có thể làm cho cha con yên tâm. Bây giờ cha con là không còn cách nào lôi kéo ông ấy được nữa rồi, nếu mà con nhất quyết muốn thế này, vậy thì hai chúng ta cũng thuận theo ý của con!”
Cả nhà cô thật sự là rất trầm tính, nhìn thầy Đồng và Đồng Diêu thử xem, không ai nói với ai lời nào cả. Trình Thiên Vũ cũng không muốn tiếp tục khuyên bảo nữa, dù sao trước mặt hai người anh cũng là người ngoài, mà anh và Đồng Lôi vốn chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới đơn giản như vậy cũng bị làm cho trở nên phức tạp.
Trình Thiên Vũ khẽ thở dài một hơi, rồi anh nhìn sang thầy Đồng: “Chú à, nếu như chú không muốn đi, thì con cũng không miễn cưỡng chú nữa. Con chơi với chú một ván cờ có được không?”
“Được, được lắm, vừa hay mấy hôm nay chú đang muốn tìm một người cùng đánh cờ.”
Lúc Đồng Lôi và mẹ Đồng ra khỏi phòng, Trình Thiên Vũ đang đánh cờ với thầy Đồng.
Sắc mặt của Đồng Lôi trong nháy mắt thay đổi, nhưng cô bị mẹ ngăn lại, bà lắc đầu: “Thôi bỏ đi, trong lòng ba con tự có tính toán của mình.”
Trình Thiên Vũ đã sớm kêu Lâm Thành đi gọi điện cho Bạch Tuyết rồi, nhờ bà nhanh chóng đến huyện A một chuyến.
Trình Diệp đương nhiên không yên tâm, cho dù bà ấy có tài xế đắc lực hay vệ sĩ tài giỏi đi theo cũng không được. Thế là ông sắp xếp người trong nhà ngó chừng ông cụ, còn bản thân ông thì cùng với bà đi đến huyện A khám bệnh.
Khi Đồng Lôi biết được Trình Diệp và Bạch Tuyết đến nhà của cô thì bọn họ đã có mặt ở dưới lầu rồi.
Thế là cô chỉ đành đi với Trình Thiên Vũ xuống nhà đón bọn họ lên.
Đồng Lôi nhìn sang Trình Thiên Vũ: “Chuyện lớn như vậy sao anh không thương lượng với tôi trước vậy?”
Trình Thiên Vũ nhàn nhạt nói: “Đây là lần đầu tiên tôi dành hết kiên nhẫn của mình ra để bồi các người. Đồng Lôi, tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao một người bệnh rồi mà vẫn cố chấp không chịu chạy chữa như vậy? Cả nhà cô đúng là một đám người khó hiểu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7982-cha-me-chong-gia-lam.html.]
Đồng Lôi nghe Trình Thiên Vũ nói xong cũng không cảm thấy tức giận, hàng mi của cô hơi run lên, giọng cô có chút mệt mỏi: “Là bởi vì anh không hiểu, cũng không biết được nhà chúng tôi trước kia nghèo đến mức nào. Không phải là nghèo đến mức không có cơm ăn cũng không có áo mặc, mà là nghèo đến mức chỉ ước mong có được một cuộc sống bình thường, không ai dám mơ tưởng về một ngày mai được sống trong một căn nhà to lớn hơn, có xe hơi để lái, càng không ai nghĩ đến con cái của họ sẽ có được một thành tựu gì đó ở những thành phố lớn. Chính vì vậy, đối với bọn họ, tiền là một thứ rất quý giá, không tùy tiện tiêu xài được, đã xài thì phải xài cho đúng chỗ!”
Mê Truyện Dịch
Trình Thiên Vũ cũng khó tiếp lời cô: “Tôi chỉ là nghĩ việc nào ra việc đó, hoàn toàn không có ý gì khác. Cho nên tôi không có nói là tôi lo cha mẹ cô không đồng ý sẽ mất nhiều thời gian hơn.”
Đồng Lôi lắc đầu: “Tôi hiểu, đây là sự cách biệt tầng lớp giữa anh và tôi. Anh thật sự không có khinh thường, chỉ là anh không quen hoặc không hiểu rằng tại sao cha tôi lại không quý trọng sinh mệnh của mình như vậy. Tất cả cũng là tại tôi, tôi sống trong sự bảo bọc của họ quá lâu mà quên mất, tôi hoàn toàn không phát hiện ra. Anh có biết tôi phát hiện ra ba tôi bị bệnh từ lúc nào hay không?”
Trình Thiên Vũ thở dài: “Là vào buổi tối sau khi cô đến gặp ông nội tôi. Tôi đoán không sai chứ?”
Đồng Lôi gật đầu: “Phải, buổi tối hôm, đến nay vừa tròn một tuần.”
Lúc này, hai người họ đã đi xuống đến lầu một thì nhìn thấy Bạch Tuyết, còn có Trình Diệp đứng cạnh bà, phía sau còn có người đi theo cầm túi dụng cụ.
Trình Thiên Vũ hơi nhíu mày: “Ôi thật là, hai người họ rõ ràng là đến để rắc cơm chó mà!”
“Phì~”
Đồng Lôi nở nụ cười: “Anh nói như vậy không sợ cha anh tẩn anh một trận hay sao?”
Trình Thiên Vũ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, anh nghiêm túc nói với Đồng Lôi: “Cô nhớ kỹ là gọi hai người họ là cha và dì Tuyết nghe chưa? Nhớ rõ chưa?”
Đồng Lôi mở lớn hai mắt nhìn Trình Thiên Vũ: “Lẽ nào cha anh và dì Tuyết không biết hôn lễ của chúng ta là giả hay sao?”