Lần này, Cố An Ninh không giãy dụa nữa, cô cũng không rút tay ra, khoé môi cô vẫn hơi cong lên, ánh mắt vẫn hướng về phía hai đứa nhỏ.
Mấy người vệ sĩ đi theo sau thì cầm đồ cúng, hoa tươi cùng các vật linh tinh này nọ.
Bọn họ đi mãi cho đến khi đến một chỗ có bậc hình vuông, xung quanh có cây thông và tường bách được cắt tỉa gọn gàng, Cố An Ninh bỗng dừng chân lại, cô nắm lấy tay Hoắc Lệ Hành theo bản năng.
Hoắc Lệ Hành thấy vậy liền nhíu mày lại: “Đừng lo lắng, hai người họ sẽ không trách em đâu, họ chỉ trách mình tôi thôi.”
Hoắc Lệ Hành nắm tay đắt Cố An Ninh đi lên những bậc thang được lát đá đẹp đẽ, ở chính giữa khung nhà hình vòm là một ngôi mộ lớn, phía trước ngôi mộ còn có một tấm bia. Trên tấm bia đá có hai tấm ảnh, tấm ảnh bên trái là của một người đàn ông trông vô cùng cương nghị và nghiêm túc, còn tấm ảnh bên phải là của một người phụ nữ trông rất giống Cố An Ninh.
Lý Văn Huy và Lục Bắc lần lượt ôm An An và Ninh Ninh trong tay, bởi vì tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, cho nên hai bé cũng im lặng hẳn, đôi mắt nhỏ mở to nhìn mọi người xung quanh.
Ngôi mộ và bia ảnh được lau dọn sạch sẽ, hoàn toàn không có chút bụi bặm nào, có vẻ như là có người thường xuyên lên đây quét dọn, không giống như khung cảnh cỏ mọc um tùm như Cố An Ninh đã nghĩ.
Bốn năm rồi, cô chưa từng đến thăm cha mẹ mình một lần nào, lý do không phải như những gì cô đã nói với Hoắc Lệ Hành, mà là do cô thật sự không có dũng khí đối mặt với vong linh của cha mẹ.
Cố An Ninh đưa tay lên sờ mặt cha mẹ mình, bàn tay cô dừng trên hai tấm hình rất lâu, nhưng cô tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt nào! Cô cứ như vậy nhíu mày lại mà nhìn họ, biểu cảm bình tĩnh đến lạ thường!
Có lẽ là cô không hiểu rõ mấy lễ nghi bình thường cho lắm, cô cảm thấy bản thân mình chưa chuẩn bị gì cả, cứ tay không mà tới như vậy.
Lý Văn Huy bên này thì nhìn nét mặt của Hoắc Lệ Hành mà làm việc.
Lý Văn Huy và Lục Bắc thả hai đứa nhỏ xuống, Hoắc Lệ Hành kéo hai đứa nhỏ lại đứng trước bia mộ: “An An, Ninh Ninh, chào ông bà ngoại đi con.”
Lý Văn Huy phất tay ra hiệu, Lục Bắc liền sai người mang hoa tươi cùng trái cây đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7971-trinh-thien-vu-thong-minh.html.]
Hoắc Lệ Hành cùng Cố An Ninh và hai bé con cùng nhau lạy ba cái rồi cầm lấy đĩa trái cây trong tay Lục Bắc, sau đó quay sang nói với người bên cạnh: “Đưa hoa cho chị dâu.”
Cố An Ninh học theo Hoắc Lệ Hành bày biện hoa và trái cây lên chỗ thờ cúng trước bia mộ của cha mẹ cô. Xong xuôi, Hoắc Lệ Hành xoa đầu hai bé con rồi nói: “Hai đứa nói với ông bà ngoại mấy câu đi rồi chúng ta về.”
Hai nhóc con này cũng quá khách khí rồi, vậy mà vẫn quay sang nói với di ảnh của hai ông bà nữa chứ.
Ninh Ninh quay đầu lại nhìn Hoắc Lệ Hành, giọng bé chán nản: “Ông bà ngoại không trả lời con!”
Lời của con bé vừa dứt, tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn về phía Cố An Ninh.
Trong khoảnh khắc, Cố An Ninh đang quỳ ở đó liền cứng đờ người ra!
Cố An Ninh kéo hai đứa nhỏ vào trong lòng, cô nói với bọn chúng: “Ông bà ngoại đang ngủ nên không thể nói chuyện được, nhưng mà ông bà có nghe thấy giọng của hai đứa đến thăm ông bà, ông bà nhất định sẽ ngủ rất ngon, rất vui vẻ!”
Mê Truyện Dịch
Hai đứa nhóc kia tuy không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu đáp lại, cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Ngay lúc này, ở huyện A, trong nhà họ Đồng.
Trình Thiên Vũ nhìn về phía Đồng Lôi mà lên tiếng, nhưng chủ yếu là để cho thầy giáo Đồng nghe.
“Nếu như chú không chịu đi Hải Thành, vậy thì để anh gọi cho dì Tuyết, nói dì xuống đây khám bệnh cho chú.”
Mẹ Đồng nghe thấy vậy liền xua tay: “Không cần đâu, hai đứa cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp và bạn bè, sao lại có thể làm phiền người ta như vậy được.” Nói xong, bà quay sang nhìn thầy Đồng: “Ông cũng thiệt là! Tối hôm qua không phải đã đồng ý rồi hay sao, vậy sao mới có mấy tiếng mà ông đã đổi ý rồi?”