Một cơn gió thổi qua, Cố An Ninh hơi rùng mình, thật ra cũng không tính là lạnh lắm, bởi vì lúc này mặt trời lên cao, gió thổi qua cũng là tự nhiên mà thôi. Nhưng mà Cố An Ninh lại cảm thấy một cơn gió nhẹ vừa thổi qua làm cô dựng hết tóc gáy.
Hai bé đáng yêu kia không biết đến đây để làm gì, hai bé chỉ cảm thấy chơi ở đây rất vui!
Hoắc Lệ Hành nhíu mày nhìn về phía Cố An Ninh, anh ta vươn tay giúp cô chỉnh lại mấy sợi tóc bay loạn, tiện tay dựng thẳng cổ áo khoác của cô lên: “Làm sao vậy? Lạnh sao?”
Anh ta sờ thử trán cô, đâu có sốt đâu!
Cố An Ninh hơi mím môi lại, cô lắc đầu: “Tôi….tôi cũng chưa từng đi tảo mộ cha mẹ tôi bao giờ, nên có hơi…sợ…………”
Theo như tính cách có thù tất báo của Hoắc Lệ Hành, lúc này lẽ ra anh ta nên nói móc Cố An NInh vài câu mới đúng, nhưng mà anh ta cố kiềm lòng mình lại: “Hải Thành cách thành phố B cũng không xa, tới tiết thanh minh sao lại không về thăm hai người họ một chút?”
Hàng mi Cố An Ninh hơi run lên: “Tôi không dám về, sợ hai vợ chồng các người tìm ra rồi g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.”
Bàn tay của Hoắc Lệ Hành vô thức nắm lại, rốt cuộc thì trong lòng cô anh ta xấu xa đến mức nào để cho cô có suy nghĩ như vậy?
Nhưng mà ngẫm lại thì, năm đó Hoắc Lệ Hành từng gây chấn động, bởi vì một câu nói lên án của Diệp Minh Nguyệt, nói là Cố An Ninh vì ghen tị cô ta mang thai con của Hoắc Lệ Hành nên đẩy cô ta xuống hồ sen. Hoắc Lệ Hành nghe thấy như vậy thì tức điên lên, chẳng những là đánh Cố An Ninh, còn muốn đem cô đuổi ra khỏi nhà……..
Những hành động khốn nạn đó, bây giờ Hoắc Lệ Hành nghĩ lại, anh ta thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bản thân mình.
Giờ phút này, đến cả một câu xin lỗi, Hoắc Lệ Hành cũng không dám nói, anh ta nắm lấy bả vai Cố An Ninh: “Bây giờ, em không cần phải sợ hãi gì nữa cả, tất cả mọi thứ, đều đã qua hết rồi. Ngày mai, tôi có chuyện cần phải xử lý, đến lúc đó em chỉ cần ngồi nghe là được, tối nay tôi sẽ nói cụ thể mọi chuyện cho em biết. Thật ra, mấy năm nay, mỗi khi đến ngày giỗ của bọn họ, tôi đều một mình đến đây……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7962-tao-mo.html.]
Nói đến đây, Hoắc Lệ Hành lại cảm thấy không muốn nói tiếp nữa, bốn năm rồi, những gì anh ta đã làm với cô, anh ta không thấy áy náy mới là lạ. Nhưng bây giờ đối mặt với phần mộ của cha mẹ cô, anh ta có nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa.
Cố An Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt của Hoắc Lệ Hành, cô nhớ rõ lúc anh ta đối xử tốt với cô nhất, có lẽ là sau khi cha mẹ cô qua đời!
Đó là lần đầu tiên, Hoắc Lệ Hành không tỏ vẻ ghét bỏ cô, anh ta ôm cô vào lòng, vỗ vào lưng cô mà nói: “An Ninh, phải học được cách trở nên kiên cường, cô còn có nhà họ Hoắc, còn có tôi……”
Qua mấy tháng sau đó, tất cả mọi thứ đều thay đổi, hơn nữa còn là ngày càng trở nên xấu đi….
Cố An Ninh chớp mắt một cái, cô tránh khỏi bàn tay của Hoắc Lệ Hành: “Lên núi thôi.”
Hai đứa nhỏ cảm thấy rất vui vẻ, hai đứa nhóc chưa bao giờ nhìn thấy núi sông hùng vĩ, cũng chưa từng đứng ở nơi cao như vậy mà quan sát mọi thứ. Dưới sự giám sát của Lý Văn Huy và Lục Bắc, mấy người vệ sĩ bỗng chốc trở thành giáo viên nhà trẻ, bảo vệ cho hai đứa nhóc được an toàn.
Hoắc Lệ Hành nghiêng người nhìn thấy Cố An Ninh đang nở nụ cười nhìn hai đứa nhỏ, cả người cô dường như chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ, chỉ khi ở bên hai đứa nhỏ, cô mới có thể để lộ một nụ cười chân thật nhất!
Hoắc Lệ Hành thật sự đã xem nhẹ địa vị của Trình Thiên Vũ trong lòng Cố An Ninh rồi. Anh ta đã từng nghĩ sẽ dùng đến thủ đoạn đê tiện nhất để ép buộc Trình Thiên Vũ kết hôn với người phụ nữ khác, cứ như vậy Cố An Ninh sẽ hết hy vọng và chịu mở lòng với anh ta hơn. Nhưng Hoắc Lệ Hành hoàn toàn không ngờ tới, Trình Thiên Vũ kết hôn không những làm cho Cố An Ninh c.h.ế.t tâm, mà cả linh hồn của cô cũng bị tổn thương!
Từ khi anh ta cho cô xem hình ảnh của buổi lễ kết hôn của Trình Thiên Vũ và Đồng Lôi đến nay, lúc nào Hoắc Lệ Hành cũng phải cẩn thận từng li từng tí một.
Mê Truyện Dịch
“Có vẻ như phải đi bộ hơn mười phút nữa mới có thể đến nơi được, tôi dắt em đi.” Hoắc Lệ Hành đột nhiên nắm lấy tay Cố An Ninh rồi nói.