Đồng Lôi nghĩ, bây giờ cô cần một lời khai hợp lý, quan trọng nhất là giấy đăng ký kết hôn kia là thật. Đây là chuyện khó khăn nhất, cô cũng không dám nói thẳng với gia đình, dù thế nào cũng không thể làm cho người nhà kinh sợ được, đặc biệt là với sức khỏe hiện tại của cha cô không chịu nổi đả kích.
Cuối cùng, Đồng Lôi đành phải nói hai người đang quen nhau, nhưng vì cô sợ người nhà không đồng ý nên không dám nói. Cô cũng không có nói cho anh biết chuyện cha cô bị bệnh, sau đó anh tự mình đi tìm hiểu rồi tự mình tới đây, là do cô không nói rõ với anh trước.
Đồng Lôi làm bừa, cố gắng chắp vá câu chuyện lại, sau đó, cô ngập ngừng nói tiếp: “Anh ấy từng đi du học, cho nên ở nước ngoài, anh ấy có một người bạn rất thân nhà có mở bệnh viện. À đúng rồi, mẹ kế của anh ấy còn là một bác sĩ trung y rất nổi tiếng, anh ấy đã hỏi thăm hết tất cả rồi. Ngày mai chúng ta đi Hải Thành, trước hết để mẹ kế của anh ấy bắt mạch cho cha trước, kê thêm mấy thang thuốc trung y cũng được. Mẹ kế của anh ấy là người rất tốt, cha mẹ không cần đến nhà anh ấy, tụi con đưa bà ấy đến căn hộ chung cư của con là được.”
Mẹ cô và Đồng Diêu đương nhiên cảm thấy rất tốt. Thuốc trung y là một phương pháp trị liệu truyền thống rất an toàn, có chuyện cũng không sợ phải chịu tội, nếu như Đồng Lôi đã bảo đảm như vậy thì cũng không thành vấn đề.
Mê Truyện Dịch
Chỉ là thầy Đồng vẫn còn do dự chưa chịu gật đầu đồng ý!
Hai mắt Đồng Lôi đỏ lên: “Cha, sao cha lại cứ kiên quyết như vậy chứ! Con đã đồng ý với Trình Thiên Vũ rồi, hai đứa con cùng đi đến huyện A, như vậy đi làm trễ cũng không sao cả. Nhưng mà lỡ như con vì lý do nào đó mà bị người ta cho nghỉ việc, thì con không gánh nổi trách nhiệm đó đâu cha!”
Đồng Lôi tiếp tục làm nũng với thầy Đồng: “Cha à, không phải cha vẫn luôn mong con có thể tìm một nhà đàng hoàng, một người đàn ông tốt mà gả cho người ta hay sao! Lẽ nào cha không muốn biết nhiều hơn về anh ấy hay sao?”
Cuối cùng, thầy Đồng đành phải chấp nhận, ông gật đầu đồng ý với vợ và Đồng Diêu.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm, Trình Thiên Vũ đã nhận được chỉ thị từ Đồng Lôi, cô đem kết quả tối qua nói cho anh nghe, đồng thời dặn anh không được nói năng lung tung. Đoạn tin nhắn rất dài, nhưng trọng điểm chính là muốn Trình Thiên Vũ nhớ rõ “hiện tại quan hệ của anh và Đồng Lôi là người yêu.”
Cùng lúc đó, ở vùng ngoại ô thành phố B, tại biệt thự số tám núi Mễ Nam (cũng chính là biệt thự của Hoắc Lệ Hành), hoa thơm chim hót, mấy đứa nhóc dễ thương nô đùa rộn rã!
Cố An Ninh tìm được một chiếc váy dài màu đen trong tủ quần áo, kèm theo đó là một chiếc áo choàng màu đen ở bên ngoài. Hoắc Lệ Hành nhìn thấy liền nhíu mày: “Một màu đen thui, em có thể mặc màu khác được không? Tôi nhớ là trong tủ còn nhiều quần áo khác mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7952-lua-dao-ket-hon.html.]
Cố An Ninh vẫn kiên quyết với lựa chọn của mình: “Không phải Lư Thiếu Hoa nói, hôm nay anh ấy muốn đi thăm mộ ba mẹ tôi hay sao? Không mặc màu đen thì mặc cái gì?”
Hoắc Lệ Hành nhíu mày, tên độc miệng Lư Thiếu Hoa kia nói cái gì cô cũng cũng tin, đã vậy còn rất để tâm nữa, mà cái lý do đi thăm mộ cha mẹ cô này Hoắc Lệ Hành phải nghĩ hết cả đêm, vậy mà Lư Thiếu Hoa chỉ nói một câu đơn giản mà thu hút được cô dễ như trở bàn tay rồi!
Hoắc Lệ Hành chỉnh trang lại bộ đồ vest đen cũng chiếc áo sơ mi đen trên người, đeo thêm chiếc kính râm: “Nhanh chóng thu dọn rồi đi thôi!”
Đi đến ngoài cửa, Hoắc Lệ Hành hỏi Lý Văn Huy: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Lý Văn Huy gật đầu: “Tất cả đều được chuẩn bị xong theo ý của anh.”
Thím Vương đi ra từ phòng bếp: “Ông chủ, thuốc của bà chủ đã nấu xong rồi.”
“Đưa lên đây.” Hoắc Lệ Hành lạnh lùng lên tiếng, nhưng lúc này Cố An Ninh mới phản ứng lại với lời nói của thím Vương: “Thím Vương, con quên không nói với thím, con không phải vợ của ông chủ của thím, cho nên, thím………”
Thím Vương có chút khó xử nhìn sang Hoắc Lệ Hành.
Hoắc Lệ Hành trừng mắt với Cố An Ninh một cái, rồi quay sang nói với thím Vương: “Thím đi lấy chén thuốc qua đây, sau này thím gọi cô ấy là An Ninh hay Cố An Ninh là được rồi. Thật nhiều chuyện.” Ba chữ cuối là anh ta nói thầm nói ra.
Cố An Ninh nhìn theo bóng lưng thím Vương đi và nhà bếp, lúc này cô mới quay sang nói với Hoắc Lệ Hành: “Anh mới là người nhiều chuyện đó.”