Cố An Ninh không nói gì, bế hai đứa trẻ lên ghế ngồi, đưa cho mỗi đứa một chai nước: “Uống nước đã rồi ăn.”
“Vâng, ăn no rồi đi ngủ!” Ninh Ninh cắn nắp chai nước.
“Ừ, đúng rồi, ngoan quá đi.” Cố An Ninh khen ngợi Ninh Ninh.
“Mẹ ơi!” An An cũng nhìn sang Cố An Ninh muốn được khen ngợi.
“Ừ, An An cũng là đứa trẻ ngoan, bây giờ ăn no uống no cùng em gái con nhé!”
Mê Truyện Dịch
“Vâng.” An An gật đầu đồng ý.
Món ăn rất ngon, sắc hương vị đủ cả, nhưng Cố An Ninh chẳng ăn bao nhiêu đã đi ngủ cùng bọn trẻ.
Hoắc Lệ Hành đứng ở ngoài phòng ngủ ấm áp như vậy, nhìn ba người ngủ trên chiếc giường lớn, lông mày thoái lên vẻ mềm mại đến anh ta cũng không nhận ra, nhưng sâu trong lòng lại thấy rất trống vắng.
Đình viện bình yên như vậy, ngôi nhà theo phong cách châu Âu thanh lịch như vậy, Cố An Ninh lại dường như không thấy kinh ngạc hay tò mò chút nào, dù sống trong khách sạn như vậy để nghĩ dưỡng, thì đáng lẽ cũng nên cảm thán về sự khác biệt của khách sạn chứ!
Xem ra cô thật sự không còn chút cảm giác nào với Hoắc Lệ Hành anh ta nữa rồi, cho nên dù anh ta có bê cả mặt trăng và bầu trời sao đến trước mặt cô thì cô cũng không động lòng.
Hoắc Lệ Hành quay ra khỏi phòng, một mình đến phòng sách, nằm trên ghế tựa và gọi điện cho Lý Văn Huy, mở loa ngoài, dặn dò xong thì tắt máy.
Một tiếng sau, xe của Lý Văn Huy và Lư Thiếu Hoa đã đỗ ở cổng.
Lư Thiếu Hoa không thèm để ý đến Hoắc Lệ Hành mà đi thẳng vào phòng, nhìn hai đứa trẻ, nhéo nhéo mũi Cố An Ninh làm cô ấy tỉnh dậy.
Ngẩng đầu lên thấy Lư Thiếu Hoa và Hoắc Lệ Hành đều đang nhìn cô: “Định mưu sát tôi à ~” Cố An Ninh hét vào mặt Hoắc Lệ Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7941-bon-to-giay-dang-ky-ket-hon.html.]
“Tôi nhéo đấy, dậy đi, đưa cô đi dạo, ngủ gì chứ.” Nói xong, Lư Thiếu Hoa đã kéo Cố An Ninh ra khỏi phòng.
Trong phòng sách, Hoắc Lệ Hành và Lý Văn Huy ngồi cách nhau một bàn.
Lý Văn Huy nói: “Thuốc đã được chuẩn bị theo sự dặn dò của anh, bà Vương đang sắc thuốc, chú nói ngày mai anh đưa họ đi thăm mộ ông Cố bà Cố.”
Hoắc Lệ Hành gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi. Những việc khác làm như nào rồi?”
Lý Văn Huy nghĩ nghĩ rồi nói: “Cung Hiểu Yến và Diệp Minh Nguyệt ở bên đó đã bị khống chế rồi, chỉ là…” Lý Văn Huy ấp a ấp úng.
“Nói thẳng ra xem nào.” Hoắc Lệ Hành khó chịu nói, anh ta thấy phiền lắm rồi, mau xử lý cho xong chuyện của Diệp Minh Nguyệt, anh ta cũng sẽ không cần lo lắng nữa.
Lý Văn Huy lấy chiếc usb cho Hoắc Lệ Hành: “Anh tự xem xem.”
Hoắc Lệ Hành cắm usb vào máy tính, đọc từng dòng từ trên xuống dưới.
Bác sĩ chủ trị cho bố mẹ của Cố An Ninh năm ấy ở bệnh viện nhà họ Hoắc đều c.h.ế.t không rõ ràng, qua một thời gian điều tra, bác sĩ chủ trị và y tá chính đều nghỉ việc sau đó, người nghỉ trước, người nghỉ sau, khoảng nửa năm sau khi ông bà Cố chết, mà cái c.h.ế.t li kì của họ đều do đột nhiên phát bệnh tim mà chết.
Camera cũng không có ghi chép người nào khác ra vào phòng bệnh, vậy chỉ có thể chắc chắn rằng, cái c.h.ế.t của bố mẹ Cố An Ninh có liên quan đến bác sĩ chủ trị và y tá đó.
Vẫn còn một tin rất đáng sợ, nhưng Hoắc Lệ Hành chỉ hơi nhíu mày.
Diệp Minh Nguyệt đã mang thai, bốn tháng rồi, điều tra được tin tức như vậy.
Bốn tháng trước, là thời gian Hoắc Lệ Hành và Diệp Minh Nguyệt đến Hải Thành, lúc đó, dì Tuyết có nói với Diệp Minh Nguyệt là đừng căng thẳng quá, có thể sẽ có thai, nhưng Diệp Minh Nguyệt căng thẳng quá, điều này cô ta tự biết rõ mà.
Nhưng cô ta căng thẳng là một chuyện, Hoắc Lệ Hành không ngủ với cô ta là chuyện khác!