“Đứng đây làm gì, vào đi.” Hoắc Lệ Hành đã chắn mất tầm nhìn hai đứa bé của Cố An Ninh.
Cố An Ninh không vui nhìn Hoắc Lệ Hành: “Đây là đâu?”
“Vào đây ăn chút hoa quả đi, đưa em đi tham quan, rồi sẽ nói.” Hoắc Lệ Hành nói rồi cầm lấy cổ tay Cố An Ninh dắt cô vào.
Bà Vương quản gia dẫn mấy người làm bê hoa quả lên bàn ăn, nhìn thấy Hoắc Lệ Hành cầm tay Cố An Ninh thì cười tít mắt: “Chào bà chủ!”
Mê Truyện Dịch
Cố An Ninh vội lễ phép gật đầu: “Chào bà.”
Hoắc Lệ Hành giới thiệu: “Đây là bà Vương, là quản gia ở đây.”
Cố An Ninh ồ một tiếng rồi nói: “Không phải anh nói đi ngoại ô Hải Thành sao? Đây là Hải Thành à? Sao tôi thấy con sông lúc nãy quen vậy nhỉ?”
Hoắc Lệ Hành nhoẻn miệng cười: “Em tự xem xem mấy giờ rồi?”
Cố An Ninh ngủ cả đoạn đường, giờ mới lấy điện thoại ra xem, hả, hơn ba giờ chiều rồi: “Tôi ngủ trên xe cả ba tiếng á?”
“Gần bốn tiếng rồi.” Hoắc Lệ Hành nói.
Hoắc Lệ Hành nói: “Trên đường dừng xe ba lần, cho bọn trẻ đi vệ sinh, nhìn quang cảnh ven đường, muốn nhìn con cừu nhỏ này, nhìn bò này, anh rất tò mò sao em lại ngủ say đến vậy đấy?”
Cố An Ninh cũng thấy rất lạ: “Tôi cũng đâu biết đâu! Gần đây mệt vô cùng, còn ngủ gật nữa, nhiều lúc ngủ mãi không dậy nổi…”
Hoắc Lệ Hành quay người lại: “Để tôi bắt mạch cho em”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7932-bat-mach-cho-co-ay.html.]
“Anh biết không đấy?” Cố An Ninh rụt tay lại.
Hoắc Lệ Hành lườm Cố An Ninh: “Sao không nghe em và bà Dương nói về tình hình bệnh thế? Bao giờ về phải để dì Tuyết khám lại xem.”
Hoắc Lệ Hành vừa nói xong, kéo tay Cố An Ninh lại: “Bắt mạch có gì mà không biết chứ? Không biết thì tôi mở hiệu thuốc đông y, bệnh viện, mở xưởng dược liệu kiểu gì?”
Cố An Ninh thật ra cũng đang lo lắng không biết mình có mắc bệnh nan y không, nhưng lại không muốn đi khám bác sĩ, lo rằng sẽ không chịu nổi khi biết mắc bệnh gì đó giai đoạn cuối, nhưng cô cũng lên mạng tra rồi, có rất nhiều cách nói.
Biểu cảm của Hoắc Lệ Hành rất khó chịu, Cố An Ninh thỏ thẻ nói: “Chắc không phải bệnh nan y gì đấy chứ?”
Hoắc Lệ Hành lườm Cố An Ninh: “Ngủ không ngon như vậy sao không đi khám bác sĩ?”
Cố An Ninh hất tay ra: “Không có thời gian ngủ đi khám bác sĩ thì có tác dụng gì?”
Hoắc Lệ Hành nhìn chằm chằm Cố An Ninh một lúc lâu rồi mới nói: “Ở đây nghỉ ngơi một thời gian rồi hãy tính đến chuyện khác, cơ thể suy nhược nghiêm trọng, thiếu máu, tì vị thận suy yếu nặng.”
“Anh nói linh tinh, tôi làm gì có nhiều bệnh thế?” Cố An Ninh nói nhỏ.
Hoắc Lệ Hành muốn hút thuốc, nhưng vừa lấy bao thuốc ra đã bị Cố An Ninh trừng nên lại đút vào túi, cầm chén trà lên uống một ngụm rồi lườm Cố An Ninh nói: “Nếu em không chấp nhận quá trình điều trị của tôi, thì không bao lâu em sẽ phải đi khám bác sĩ tâm lý, em dám nói bây giờ em không có triệu chứng tinh thần tử vong không. Đừng lừa tôi, em phải biết rằng trước đây tôi là một bác sĩ ưu tú trong bộ đội đặc chủng, quân y đặc chủng ít nhiều cũng phải hiểu tâm lý bệnh nhân.”
Hoắc Lệ Hành chắc chắn, Cố An Ninh vì chuyện cô và Trình Thiên Vũ không thể có kết quả mà tâm đã chết, cô ấy đã không còn chút tình cảm nào với Hoắc Lệ Hành anh ta, còn bây giờ anh ta cứ muốn vun đắp tình cảm với Cố An Ninh, nhưng đối với cô ấy, bây giờ anh ta chỉ có thân phận là ba của hai đứa con cô, chỉ có vậy thôi!
Hoắc Lệ Hành là người có thể hiểu được lòng người, thêm chuyện Trình Thiên Vũ và Đồng Lôi đột nhiên kết hôn, làm tinh thần cô ấy thực sự sụp đổ.