Hoắc Lệ Hành xuống xe trước, rồi bế hai đứa bé xuống sau, nhìn sang Cố An Ninh nói: “Đến rồi, xuống xe thôi.”
Ninh Ninh và An An nhìn một nơi hoàn toàn xa lạ: “Ba ơi, đây là ở đâu thế?”
Hoắc Lệ Hành thơm vào má hai đứa: “Đây là nhà mới của chúng ta, vào nhà thôi!”
Cố An Ninh đứng trước cổng bằng gạch, mắt nhìn ra xa, cả ngôi nhà này, hơi giống với kiểu nhà tứ hợp viện trên phim. Có sân vuông với cổng vòm hướng ra ngôi nhà bằng kính trong suốt, nhưng lúc này cô đứng đây không nhìn được trong nhà, có lẽ ngôi nhà kính đó là loại nhà kính để ngắm cảnh, chỉ người bên trong mới nhìn thấy bên ngoài, người ở ngoài không nhìn thấy bên trong, mặt trời chiếu xuống chói mắt.
Nhà ở hai bên cổng là nhà theo kiểu châu Âu, nhà một tầng với mái cao.
Mê Truyện Dịch
Ở sân có đầy hoa sơn tra đỏ, màu đỏ sáng rực giống như cảnh tượng vườn dược liệu ở quê mỗi mùa của Cố An Ninh.
Có rất nhiều hoa sơn tra đỏ trong sân, cũng có cả màu trắng và màu hồng nhạt, làm Cố An Ninh nghĩ về ngày tháng đen tối trong một năm làm bà chủ Hoắc. Cô và Hoắc Lệ Hành sống riêng trong căn biệt thự nhỏ, không, đáng lẽ phải nói là cô sống một mình ở căn biệt thự đó, cũng có rất nhiều chậu hoa sơn trà, lẽ nào là hoa mà Diệp Minh Nguyệt thích nhất à? Hay cây sơn trà là tình yêu của Hoắc Lệ Hành?
Sân và lối đi được lát bằng gạch xanh với hoa văn đậm nhạt đan xen nhau, sạch sẽ không tì vết, trong luống hoa có mấy bông hoa cúc hình dạng khác biệt, cũng có vài chùm hải đường đang nở nhưng không nổi bật bằng hoa sơn trà.
Hai đứa nhỏ đã xuống xe, nhảy náo loạn trên sân, Ninh Ninh đưa tay ra muốn hái bông hoa xinh đẹp, chắc đây là bản năng của con gái nhỉ?
“Wow, đẹp quá, nhiều hoa quá đi mất!” Ninh Ninh bi bô nói.
Hoắc Lệ Hành ngắt một bông hoa đỗ quyên màu hồng cài lên tóc Ninh Ninh: “Nào, để ba chụp ảnh cho Ninh Ninh nhé.”
Từ ngoài sân đến cổng chính đều là kiến trúc cổ, còn trong sân lại có kiến thúc kiểu châu Âu sang trọng đơn giản, cả vườn hoa đẹp lộng lẫy không có từ gì để diễn tả được hết, thêm cả tiếng cười nói của bọn trẻ, làm khoảng sân bỗng chốc như bừng lên sức sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7931-bat-mach-cho-co-ay.html.]
Thực ra cũng là do có hơi người!
“Mẹ ơi, mau vào đi!” An An vẫy tay Cố An Ninh cứ đứng trước cổng từ nãy giờ.
Hoắc Lệ Hành lúc này mới nhíu mày không vui, chụp ảnh cho Ninh Ninh xong lại chụp chung cho hai đứa nhỏ mấy tấm: “Các con tự chơi nhé, lát nữa ba quay lại.”
“Ông chủ, bà chủ, bây giờ bắt đầu ăn cơm được chưa?” Tiếng nói của bà quản gia cất lên từ phía sau.
Hoắc Lệ Hành “ừ” một tiếng: “Mang mấy đĩa hoa quả lên cho bọn trẻ ăn trước.”
Ninh Ninh và An An gặp ai trong sân cũng chào, già thì chào bà chào ông, trẻ thì chào chú.
Những người làm việc trong nhà đều cười tít mắt nhìn hai đứa bé đáng yêu, làm việc cũng như đang hưởng thụ.
“Sao lại có đứa bé xinh xắn như này nhỉ?” Một dì cảm thán nói.
Có người nói: “Đúng đấy, đứa bé gì mà đẹp như bước ra từ trong phim ý, không phải là sinh đôi đấy chứ?”
Đầu nấm của Ninh Ninh được ba cài thêm bông hoa trông lại càng đáng yêu hơn, nhảy nhót khắp nơi, bi bô đáp: “Đúng rồi ạ, cháu là em, An An là anh.”
Cố An Ninh nghe Ninh Ninh nói chuyện với những dì đó, còn biết tự giới thiệu anh trai, làm cô nhoẻn miệng cười.