Cố An Ninh và hai đứa trẻ cứ chơi ở ghế sau, An An và Ninh Ninh nhìn bên ngoài và hỏi Cố An Ninh: “Mẹ ơi, sao bố lại đi vậy?”
“Ừ, chắc bố nói chuyện với mấy chú ấy, sẽ quay lại ngay thôi.” Cố An Ninh xoa đầu bọn trẻ và nói.
Rất nhanh, Hoắc Lệ Hành đã quay lại, ngồi vào ghế sau, để vệ sĩ lái xe. Xe bắt đầu chạy, Cố An Ninh cũng không hỏi Hoắc Lệ Hành đi đâu, cũng không biết vì sao, Cố An Ninh cảm thấy gần đây rất mệt, mệt đến nỗi không muốn nói gì, đặc biệt là khi thấy Hoắc Lệ Hành rất hăng hái lo chuyện bao đồng, còn lo đến cả chuyện nhà Trình Thiên Vũ nữa.
Thấy Trình Thiên Vũ và Đồng Lôi kết hôn, Cố An Ninh bình thản hơn cả mong đợi, điều tiếc nuối duy nhất là không đi tham gia hôn lễ của họ được, cũng không tặng được món quà chúc phúc, nghĩ đến Trình Thiên Vũ chăm sóc ba mẹ con bao năm nay, cũng không thể thiếu công lao của Đồng Lôi, Cố An Ninh cô ấy đáng lẽ phải tặng món quà chúc phúc cho họ, nhưng cô ấy lại không biết họ kết hôn!
Cố An Ninh thấy tò mò là, sao Trình Thiên Vũ kết hôn lại không muốn mời cô ấy, vậy sao Hoắc Lệ Hành lại biết mà đến đó?
Còn biểu hiện của Hoắc Lệ Hành ở nhà họ Trình hôm nay nữa, thực sự làm Cố An Ninh rất chướng mắt, nhưng cô ấy không muốn chọc giận anh ta, nói chuyện với anh ta thấy rất mệt, vì con cái, bây giờ cứ như vậy thôi!
Rất nhanh sau đó, chiếc xe họ đang ngồi đã bị hai xe trước sau kẹp lại, chiếc xe phía trước đột nhiên chuyển hướng lên cao tốc, xe của Hoắc Lệ Hành đang ngồi và chiếc phía sau cũng đuổi theo.
Cố An Ninh nhìn sang Hoắc Lệ Hành: “Đang đi đâu thế này?”
“Hiếm khi cuối tuần rảnh rỗi đưa bọn trẻ đi ngoại ô chơi.” Hoắc Lệ Hành nói.
Lúc này, Cố An Ninh vô cùng nhẹ nhõm, vì hai đứa trẻ đang ở trong lòng Hoắc Lệ Hành.
Cố An Ninh gần đây luôn rất khó hiểu, hai đứa trẻ này sao lại “tham phú phụ bần” như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7922-tien-sinh-thai-thai-da-tro-lai.html.]
Mê Truyện Dịch
Mới nhận Hoắc Lệ Hành được bao lâu chứ? Suốt ngày dính lấy nhau, cô cảm thấy bây giờ hai đứa nó không cần cô cũng được rồi.
Vì thế, lúc này Cố An Ninh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không cần lo cho con nữa, nhưng vừa nhắm mắt đã ngủ, còn được ai đó đắp chăn cho lại càng thoải mái hơn.
Cố An Ninh bừng tỉnh nghe thấy giọng nói đáng yêu của Ninh Ninh hỏi: “Bố ơi, ở ngoại ô có chim cánh cụt không?”
Cách đó không xa có con sông, hai bên sông có nông dân chăn nuôi, bên bờ sông có đàn gà con và đàn dê đang ăn cỏ uống nước.
An An cũng nhìn vào dòng sông và nói: “Có chứ, Ninh Ninh nhìn kìa, đó là chim cánh cụt!”
Cố An Ninh mới mở to mắt, nhìn theo đôi tay nhỏ bé của con: “Ôi, bảo bối ơi, đó là gà con, ở đây không có chim cánh cụt.”
Cố An Ninh đã tỉnh táo, cảm thấy nơi này rất quen thuộc, rất nhanh sau đó, chiếc xe đã từ đường cao tốc đi xuống một con đường nhựa rộng rãi nhưng không có mấy người và xe, không khí ở xung quanh đây thật tuyệt vời!
Cho đến khi chiếc xe phía trước dừng lại trước cổng một ngôi nhà giống tứ hợp viện, có người mở cửa lớn ra và mở cửa xe cho Cố An Ninh: “Tiên sinh, thái thái đã trở lại rồi ạ?”
Cố An Ninh ngơ ngác.
Không phải đi ngoại ô chơi sao? Sao lại còn tiên sinh, thái thái nữa?
(Tiên sinh: cách gọi khác của ông chủ, quý ngài, còn thái thái là chỉ người có chồng, hay là cách gọi khác của bà chủ)