Hai đứa trẻ quá đáng yêu ngộ nghĩnh, ai nhìn cũng thích, ông cụ nhà họ Trình cũng như lão ngoan đồng, nhìn hai đứa bé đáng yêu cười tít mắt: “Ây da, lão già kia sống vui sướng hơn ta rồi! Con nhìn này, cặp sinh đôi nhà họ Hoắc... kia của nhà ai nhỉ?”
Trình Diệp đứng cạnh nhắc nhở: “Nhà họ Cố.”
“Đúng đúng đúng, cái ông già họ Cố đó năm xưa điên cuồng như thế, bây giờ nhìn xem, bây giờ người ta cũng có hai chắt sinh đôi, mỗi mình… không bằng người ta!”
Hoắc Lệ Hành tìm thấy chủ đề ngay: “Ông cũng sắp có rồi, chuyện Thiên Vũ và Đồng Lôi cũng đã xong xuôi, ông cũng sắp có chắt bế rồi, cho nên ông phải có tâm trạng tốt, phải khỏe mạnh thì mới giục được Thiên Vũ và Đồng Lôi sinh cho ông mấy chắt chơi cùng chứ!”
Ông cụ Trình bận nhìn An An và Ninh Ninh đang ăn cười tít cả mắt, hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện khác.
Ninh Ninh thấy ông cụ cứ nhìn mình cười, bèn lấy một miếng bánh ngọt cho ông cụ, rồi hỏi bằng giọng đầy hơi sữa: “Cụ ơi, có phải cụ muốn ăn cái này không?”
Mê Truyện Dịch
Ông cụ lắc đầu: “Cụ không ăn cái này, cụ bế hai anh em cháu được không?”
Ông cụ từ lúc hai đứa trẻ vào nhà là đã muốn bế rồi.
Trên miệng Ninh Ninh còn dính đồ ăn, ngây ngô nhìn Cố An Ninh: “Mẹ ơi!”
Hai đứa trẻ vừa xinh xắn vừa đáng yêu, nhà họ Trình chỉ muốn mang hết đồ ăn cho chúng ăn, đặc biệt là Trình Diệp cứ nhìn hai bố con nhà Hoắc Lệ Hành là tức giận, bây giờ nhìn thấy hai đứa trẻ đáng yêu đến nỗi quên giận và chê bai Hoắc Lệ Hành rồi!
Cố An Ninh lấy giấy ăn lau miệng cho con: “Nào, hai đứa ra cụ bế nào, sau đó cầm tay ông, rồi thơm lên mặt ông nhé!”
Ông cụ bị bệnh đã lâu, người gầy đét trông hơi sợ, nhưng hai đứa trẻ này lại không sợ ông cụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7921-tien-sinh-thai-thai-da-tro-lai.html.]
Làm ông cụ vui quá cười không khép được miệng, còn tạo dáng chụp ảnh với hai đứa trẻ đáng yêu này.
Vừa chụp ảnh xong thì Đường Thần và Sa Sa đến, lại càng đông vui náo nhiệt hơn.
Hoắc Lệ Hành vẫn không chịu bỏ cuộc, anh ta phải để Cố An Ninh từ bỏ mới yên tâm.
“Đường Thần, em rể đến rồi à? Mới tân hôn xong không ở nhà với các cụ, mà chạy lung tung thế?” Hoắc Lệ Hành cố ý nói vu vơ.
Đường Thần nhìn sang Trình Diệp và Bạch Tuyết nói: “À, đúng rồi, bố, mẹ, anh trai con và Đồng Lôi đến huyện A rồi, hôm nay không đến đâu.”
“Đi huyện A làm gì?” Lúc này Trình Diệp mới phản ứng lại.
“Bố quên rồi à? Nhà Đồng Lôi ở huyện A, có những nơi có tục là kết hôn xong thì hôm sau phải đến nhà cô dâu lại mặt. Bố xem xem, Thiên Vũ cũng thật là, chẳng nói trước với chúng ta gì cả, chúng ta lại không gửi được chút quà cho bố mẹ Lôi Lôi được.”
Trình Sa Sa nói: “Anh trai con nói rồi, anh ấy và chị dâu mua rồi, nhiều đồ lắm, cũng không thể trách anh ấy được, anh ấy không hiểu mấy tục lệ này, chị dâu ít tuổi cũng không hiểu, hai người đi rồi chị dâu mới nghĩ ra, không sao đâu!”
Hoắc Lệ Hành liếc sang Cố An Ninh rồi nói: “Vậy chúng ta về thôi, hôm nay không đến làm phiền nữa, hôm khác sẽ đến thăm ông cụ.”
Cố An Ninh cũng không hiểu Hoắc Lệ Hành đang làm trò gì, đột nhiên lại đi về, cô cũng đành bế con khỏi nhà họ Trình.
Xe của Hoắc Lệ Hành đỗ rìa đường của “biệt thự tường vi”, lúc này cũng có hai chiếc xe khác đỗ trước chiếc xe này.
Có những vệ sĩ mặc áo đen đứng trước cửa xe, đeo kính râm, tay bắt chéo, giống như đang định chúc mừng ai đó.