Trình Thiên Vũ nhíu mày suy tư một lát: “Được, đưa tài khoản cho tôi.”
Mấy phút sau, điện thoại Đồng Lôi nhận một tin nhắn, cô xem số dư tài khoản của mình, sau đó nói: “Cảm ơn!”
“Anh để tôi ở chỗ này được rồi, tôi phải về nhà, có thể sáng mai sẽ đến muộn, hoặc có thể đến đúng giờ, báo cáo cho anh chuẩn bị trước.”
Không đợi Trình Thiên Vũ đang kinh ngạc khôi phục tinh thần, Đồng Lôi đã đẩy cửa xuống xe.
“Đợi đã.” Trình Thiên Vũ nói.
Đồng Lôi quay người: “Sao vậy?”
“Nhẫn, tôi thay cô bảo quản, thật lo lắng cô sẽ ném đi, nhưng phong bì này là của cô.”
Nghe vậy, Đồng Lôi ngạc nhiên, hai mắt vụt sáng nhìn Trình Thiên Vũ: “Trình tổng đây là tâm đồng cảm tràn lan ra sao?”
Trình Thiên Vũ trừng mắt nhìn Đồng Lôi, lấy phong bì nhét vào trong tay cô: “Nhanh đi đi, không là không đuổi kịp xe, nhớ kỹ, sáng mai có thể không đến muộn thì cố gắng không đến muộn.”
“Ầm” Trình Thiên Vũ nói xong liền đóng cửa lại, người đàn ông nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Đồng Lôi mà nghi ngờ không thôi.
Đồng Lôi chạy xuyên qua đường cái, cô bắt một chiếc taxi chạy hướng ngược lại.
Trình Thiên Vũ gọi điện cho Lâm Thành: “Lâm Thành, bây giờ điều tra Đồng Lôi, nhìn xem cô ấy xảy ra chuyện gì.”
Lâm Thành quả nhiên rất nhanh, ba tiếng sau, cả Đồng Lôi và người nhà của Đồng Lôi, Lâm Thành cũng tra ra tin tức cần thiết.
Lúc Lâm Thành đến nơi đã hẹn với Trình Thiên Vũ thì Trình Thiên Vũ đang nhàn nhã uống trà một mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7911-hoac-le-hanh-keo-gia-dinh-den-lam-khach.html.]
“Trình tổng, tra được rồi.” Lâm Thành vừa tới liền vội vã nói, uống liền ba ngụm trà rồi mới nói: “Ba của Đồng Lôi bị ung thư phổi, bây giờ đã là giai đoạn cuối rồi.”
Hai tay bưng tách trà của Trình Thiên Vũ ngừng lại, nghi ngờ nói: “Xác định là tin tức không sai chứ?”
Lâm Thành uống một tách trà gật đầu nói: “Vô cùng chắc chắn, có lẽ mấy ngày anh lo vội vàng ứng phó chuyện trong hôn lễ nên không chú ý đến sự khác thường của Đồng Lôi, tôi có chú ý, mấy ngày nay cô ấy vô cùng khác lạ. Hôm nay còn thuận tiện điều tra, anh đoán xem thế nào?”
Mê Truyện Dịch
Trình Thiên Vũ nhíu mày: “Mau nói đi, còn đoán cái gì?”
Lâm Thành gật đầu: “Đồng Lôi đã hẹn trước mấy chuyên gia về bệnh ưng thư ở Hải Thành rồi, tham khảo các kế hoạch điều trị và chi phí liên quan.”
Trình Thiên Vũ gật gật đầu: “Vậy cũng dễ hiểu thôi.”
Lâm Thành lo lắng nói: “Trình tổng, lời này không nên nói, nhưng mà hôn lễ này của anh và Đồng Lôi… cô ấy chính là cô dâu anh thuê sao?”
Lúc Lâm Thành nhận được điện thoại của Trình Thiên Vũ nói là anh muốn kết hôn, sau đó sắp xếp cho Lâm Thành một đống chuyện phải làm, mà sáng hôm qua, Lâm Thành cầm nhẫn đến khách sạn liền bị Đồng Lôi làm cho hoảng sợ xém nữa đã ném chiếc nhẫn xuống đất.
Trình Thiên Vũ vuốt trán: “Gọi cho Đồng Lôi.”
Lâm Thành: “Hả? Bây giờ sao?”
Trình Thiên Vũ gật đầu: “Nhanh lên.”
Nhà họ Đồng ở huyện A, ông Đồng kiên quyết không đi chạy chữa ở Hải Thành còn chưa tính, còn khiển trách mẹ của Đồng Lôi, khiến bà phải nói tin này cho Đồng Lôi.
Đồng Lôi nói là cô tự biết, không thì ngày đó cô sẽ không kéo vali chạy đi bất thường như vậy, cô là đi Hải Thành liên hệ bệnh viện cho ông, hiện tại đã liên hệ với bệnh viện xong rồi, trở lại đón ông đến Hải Thành khám bệnh.
“Khám cái gì mà khám, chút thứ quỷ này mà bệnh tật gì, toàn phải dựa vào ý chí và tâm tính để chiến thắng, còn con ấy, bạn trai đã nói đâu?” Ông Đồng này không hồ đồ tý nào.