“Khụ khụ.” Đồng Lôi thiếu tý nữa là ho lên mặt Trình Thiên Vũ.
Nhưng Đồng Lôi không đi mà thấp giọng nói: “Anh, anh chơi xấu! Rõ ràng là anh không sao cả, hừ.”
Trình Thiên Vũ nhướng mày: “Hay là cô xem thử một chút?”
Đồng Lôi rút cánh tay bị Trình Thiên Vũ nắm ra: “Cút ngay, không bằng cầm thú.”
Đồng Lôi tức giận ra khỏi phòng ngủ, nhưng vẫn bị Trình Thiên Vũ nắm chặt.
Tầng một, Trình Diệp và Bạch Tuyết nhìn “vợ chồng son” thân mật nói “lời tâm tình” trên cầu thang, liền nhìn nhau nở nụ cười!
Mê Truyện Dịch
Bạch Tuyết vẫy tay với Đồng Lôi: “Lôi Lôi, mau xuống đây, mẹ làm nước mật ong cho con này, uống một chút rồi ăn sáng.”
Không đợi Đồng Lôi nói chuyện, Bạch Tuyết đã vừa cười vừa nhìn Đồng Lôi nói: “Tối qua ngủ có ngon không?”
Ối, mặt Đồng Lôi đỏ đến mang tai, lắc hay gật đầu cũng đều không đúng.
Trình Thiên Vũ “khụ” ho nhẹ, nói: “Ba, dì Tuyết, nói với ông giúp con, trong công ty có chuyện gấp nên chúng con phải nhanh chóng đến, sẽ không ăn cơm ở nhà.”
Vừa nãy nói chuyện thì Đồng Lôi nhận được tin tức của em trai Đồng Diêu, bệnh của ba cô trở nên nghiêm trọng, cho nên Đồng Lôi sốt ruột nói với Trình Thiên Vũ, ‘Tôi có chuyện liên quan đến tính mạng cần phải xử lý, anh nhanh chóng tìm cách giúp tôi rời khỏi đây đi.”
Trình Diệp và Bạch Tuyết cũng nhìn ra Đồng Lôi đang rất gấp, liền hỏi có chuyện lớn gì không!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7902-thanh-toan-can-tien-gap.html.]
Trình Thiên Vũ và Đồng Lôi đều nói không có chuyện gì lớn, chỉ là việc ở công ty mà thôi, ông cụ có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh là được.
Sáng nay ông cụ đã chịu uống thuốc, cho nên sáng sớm đã đi dạo với giúp việc ở sau vườn, Trình Thiên Vũ kéo Đồng Lôi chạy nhanh đến sân sau tạm biệt ông cụ rồi mới rời khỏi ‘biệt thự tường vi’.
Xe ra cửa lớn, ngôi biệt thự ẩn nấp sau vườn dần xa, Đồng Lôi nhìn Trình Thiên Vũ: “Dừng xe.”
Trình Thiên Vũ hình như chưa thấy qua Đồng Lôi như vậy, chưa từng gặp qua bộ dạng gặp chuyện lớn như vậy của cô, cho nên anh cũng không quấy rối, người phụ nữa này sẽ không thật sự gặp chuyện gì chứ!
Trình Thiên Vũ vững vàng lái xe về phía trước, một tay vịn tay lái, một tay cầm c.h.ặ.t t.a.y Đông Lôi: “Đừng vội, vòng xuyến này rồi dừng lại.”
Đông Lôi cũng không kháng cự tay của Trình Thiên Vũ, mãi đến khi xe chạy vòng qua vòng xuyến, lúc này Trình Thiên Vũ mới chậm rãi đỗ xe ở khu vực an toàn.
“Cô sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?” Trình Thiên Vũ nghiêng người nhìn sắc mặt trắng bệch của Đồng Lôi hỏi.
Đồng Lôi đưa phong bì trong túi xách ra, tháo chiếc nhẫn ra đưa cho Trình Thiên Vũ: “Mấy thứ này trả lại cho anh, anh thanh toán hết cho tôi đi, tôi cần tiền gấp.”
Trình Thiên Vũ vốn thật sự có ý định trêu đùa Đồng Lôi, đưa cô đi bệnh viện kiểm tra eo của cô, thuận tiện tìm một người bạn khoa nam làm báo cáo bị thương dọa cô một chút, tiền kia sao, ừm, kéo dài một ngày là một ngày, dù sao thì anh cũng nhàm chán đùa cô một chút, nhưng bộ dạng của Đồng Lôi trước mắt lại không giống giả bộ!
Trình Thiên Vũ lần nữa chứng minh được một chuyện, bản tính con người rất khó thay đổi, cũng giống như anh và Hoắc Lệ Hành, hoàn toàn là hai thái cực, anh học không được cách không từ thủ đoạn của Hoắc Lệ Hành, mà Hoắc Lệ Hành lại vĩnh viễn không học được cách dịu dàng như ngọc giống Trình Thiên Vũ đối với Cố An Ninh.
“Trở lại là vị trí sếp và cấp dưới, cô dùng tiền làm gì cũng không thể nói sao?”
Hai mắt Đồng Lôi run lên: “Không phải là không thể nói, mà là nói cũng vô ích, cho nên Trình tổng mau thanh toán cho tôi đi.”