Vào thời điểm đó, quần áo được cắt may thủ công bằng tay, giống như là được đặt làm từ một thị trấn rất nổi tiếng ở Ý?
Đúng rồi, hai năm trước, khi Trình Thiên Vũ tổ chức sinh nhật, ngày hôm đó anh ấy và Cố An Ninh cùng nhau mặc áo sơ mi giống nhau, khi đó cô còn mang hai đứa con một trai một gái đến ăn cơm, nhà hàng là do Đồng Lôi cô đặt.
"Hi hi ~" Đột nhiên, Cố An Ninh mỉm cười, giơ tay chỉ vào chóp mũi của mình trong gương: "Lúc đó sao mà ngốc thế hả? Anh ta kêu mày làm gì thì mày làm cái đó là sao hả?"
Đồng Lôi chán ghét nhìn chằm chằm người trong gương, mạnh mẽ chọc vào mặt cô: "Cái đồ không có tiền đồ ~"
Đồng Lôi ở trong phòng tắm hồi lâu mới đi ra ngoài, phát hiện Trình Thiên Vũ đã ngủ say trên chiếc giường lớn êm ái.
Đồng Lôi tìm thấy một chiếc chăn trong tủ của phòng để quần áo, tắt hết tất cả đèn, lúc này mới cuộn mình và nằm xuống chiếc ghế sofa đơn nhỏ.
Mê Truyện Dịch
Đồng Lôi quả thực rất mệt mỏi, rất nhanh liền mơ hồ, cô không biết mình đã mơ thấy gì, tóm lại là đủ loại cảnh lộn xộn, rất nhiều người đang chạy, cô cũng chạy theo, giống như trong đám người nhìn thấy bố, mẹ, còn có em trai, rồi đột nhiên tất cả mọi người đều biến mất.
Mẹ chỉ vào cô chửi rủa: "Con cút khỏi đây ..."
Sau một hồi loay hoay giải thích, mẹ liền biến mất, xung quanh là Trình Thiên Vũ và Cố An Ninh ôm hai đứa con một trai một gái nhìn cô cười haha thật lớn, không ngừng chỉ tay vào cô cười lớn: “Đồ ngốc, ngốc, ngốc……..”
‘Bụp ~’ một tiếng, Đồng Lôi từ trên ghế sô pha ngã xuống sàn, phòng ngủ của Trình Thiên Vũ toàn bộ đều là sàn gỗ, căn bản không có tấm thảm lông thật dày có thể che được chân của nữ chính giống như trong tiểu thuyết! Một người phụ nữ nào đó tỉnh táo ngay lập tức sau cú ngã, nhưng thắt lưng của cô ấy đã không thể cử động được.
Trình Thiên Vũ uống quá nhiều, cho nên ngủ không ngon, không ngừng tỉnh dậy đi vào nhà vệ sinh nôn mửa và tiêu chảy, cho nên âm thanh này của Đồng Lôi cũng làm anh giật mình tỉnh giấc.
Nói cho cùng Trình Thiên Vũ là một người có tửu lượng không tệ, mỗi lần anh uống rượu trong lòng đều có điểm dừng, căn bản là không ai dám ngang nhiên ép rượu anh, nhưng hôm nay không giống vậy, Hoặc Lệ Hành đã bỡn cợt Trình Thiên Vũ anh trước mặt mấy người kia, mấy kiểu tâm tư trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, cho nên anh mới mặc kệ mà uống, nhưng rốt cuộc là uống đến tình cảnh này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7882-trat-that-lung-roi.html.]
Phản ứng đầu tiên của Trình Thiên Vũ sau khi tỉnh dậy là trong phòng vẫn còn một người, bật đèn ở trên đâu giường rồi đột nhiên ngồi dậy, lúc này mới nhìn rõ căn phòng tân hôn ấm cúng và mơ hồ như vậy, đúng, đêm nay là “đêm tân hôn” của anh!
Nhưng mà "cô dâu" đâu?
Căn phòng rất rộng, cách giường tân hôn một khoảng còn có ghế sô pha, bên này tối hơn, Đồng Lôi lại nằm trên mặt đất, đương nhiên Trình Thiên Vũ không thể nhìn thấy cô.
TrìnhThiên Vũ xuống giường xoa lông mày: "Đồng Lôi?"
"Ưm ~ ở đây ~" Đồng Lôi cắn răng chịu đựng xoa xoa thắt lưng, cảm thấy mình bị trật lưng rồi, căn bản không dám nhúc nhích chỉ có thể giữ im tư thế nằm tại chỗ.
Trình Thiên Vũ bật đèn trần của căn phòng, căn phòng lập tức sáng rực rỡ.
Đồng Lôi nhắm mắt lại: "Đèn sáng quá ~"
Ngay sau đó liền cảm thấy Trình Thiên Vũ đang tiến lại gần mình, trong một giây tiếp theo, Đồng Lôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng như được ai đó bế lên không trung, đột nhiên mở mắt ra, bản thân đã bị Trình Thiên Vũ bế đi về phía giường.
Đồng Lôi đẩy lồng n.g.ự.c Trình Thiên Vũ: "Anh làm gì vậy?"
Sau khi Trình Thiên Vũ “hừ” một tiếng liền ném Đồng Lôi xuống giường.
"A ... đồ khốn nạn nhà anh, tôi đau lưng, đau c.h.ế.t tôi mất ..." Đồng Lôi rống lên ôm chặt lưng.
Trình Thiên Vũ nhíu mày, nhưng mà sắc mặt trắng bệch của Đồng Lôi có lẽ không giả vờ, bàn tay to của người nào đó đè chặt lưng cô: "Bỏ tay cô ra, có phải ở đây không?"