Những người ở bàn đó thực sự đợi đến bực dọc, đột nhiên, có người huýt sáo: “Trình thiếu, dẫn cô dâu qua đây uống với mỗi người ba ly nào, có lời thì thầm gì thì để vào phòng tân hôn rồi từ từ nói……”
Một số người cười một số lại nhốn nháo...
Trình Thiên Vũ và Đồng Lôi đến giờ vẫn chưa ăn gì, Trình Thiên Vũ đói đến tim dán vào lưng luôn rồi, Đồng Lôi không đói mới lạ, chỉ là cô căng thẳng nên mới quên mất cái bụng mình mà thôi.
“Qua đó ăn chút gì trước đã.” Trình Thiên Vũ nói rồi kéo Đồng Lôi đi, sờ đầu Đại Bảo và Nhị Bảo: “Tên nhóc thối ~”
Có thể thấy, mấy vị khách hôm nay đều chuẩn bị rồi mới tới, chính là để thu thập Trình Thiên Vũ, nhưng Trình Thiên Vũ cũng đủ quỷ quyệt, trong trường hợp khẩn cấp sẽ đẩy cho Đồng Lôi.
Hoắc Lệ Hành cười chế nhạo: "Trình Thiên Vũ, anh vẫn là đàn ông sao? Hôm nay Đồng Lôi là cô dâu chứ không phải thư ký của anh, hôm nay cô ấy không có nghĩa vụ phải ngăn rượu cho anh, trừ khi đám cưới của hai người ... Hửm?” Lông mày Hoắc Lệ Hành nhướng lên thật chướng mắt.
Hai mắt Trình Thiên Vũ u ám liếc nhìn Hoắc Lệ Hành, cầm ba ly rượu của mỗi người một ngụm một ly, sau khi kết thúc ngón trỏ mảnh khảnh chỉ vào mũi của Hoắc Lệ Hành, lắc lắc vài cái: “Chưa ăn no thì tiếp tục ngồi ăn, ăn no rồi thì để tiền ở lại, người có thể đi rồi.”
"Haha ..." Cố Bối Bối và Trình Sa Sa không quá lo lắng, hai người bật cười lớn.
Đồ ăn đã được sắp xếp trước cho cặp vợ chồng mới được bưng lên, Đồng Lôi cầm đũa lên nhìn mọi người: "Tôi xin phép ăn trước đi, đói sắp c.h.ế.t rồi."
Hoắc Lệ Hành và Cẩm Phong lấy ra bao lì xì: "Ai chịu trách nhiệm thu bao lì xì?"
"Ừm ừ ừ ~ Tôi ~" Cô dâu đang ngấu nghiến ăn giơ tay ra hiệu.
Trong giờ phút này, phong bao đỏ thu được trong tay Đồng Lôi trở nên mềm mại, nhưng trước khi rời đi, bọn họ vỗ lên vai Trình Thiên Vũ, đặc biệt là Hoắc Lệ Hành và Cẩm Phong: "Trình tổng, phong bao đỏ này là của cô dâu, anh không được phép thu hồi nó lại, nghe chưa hả?"
Trình Thiên Vũ nhướng mày: "Mau đi đi."
Đồng Lôi là một người thông minh, lời này của bọn họ là biết sự tình bên trong rồi sao?
Sau khi đợi mấy người kia cút xéo đi, Đồng Lôi hỏi: "Có phải họ biết gì rồi không?"
Trình Thiên Vũ tiếp tục ăn: "Bọn họ đang lừa tôi, tôi mới không mắc mưu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7861-chi-biet-den-tien.html.]
Sau khi cô dâu chú rể ăn uống no nê, Đồng Lôi hỏi Trình Thiên Vũ: "Anh uống nhiều như vậy có sao không? Có cần gọi điện thoại về nhà nói không về không?"
Trình Thiên Vũ kéo Đồng Lôi: "Tôi vào nhà vệ sinh nôn ra thì sẽ không sao."
“Anh đi nôn thì kéo tôi làm gì?” Đồng Lôi hét lên.
“Cô bỏ chạy thì phải làm sao?” Trình Thiên Vũ lúc này cũng mạnh miệng.
Đường Thần liếc nhìn Lâm Thành ở phía xa: "Lại đây."
Lâm Thành chạy tới: "Đường tổng?"
"Nhanh chóng đi thanh toán sổ sách rồi kết thúc." Dứt lời kéo Trình Sa Sa: "Chúng ta rút thôi!"
"Hai người chờ tôi với, còn có nhiệm vụ ~ oẹ ..." Trình Thiên Vũ đã che miệng rồi.
Đồng Lôi ấn đầu Trình Thiên Vũ xuống bồn rửa mặt, đập mạnh vào lưng anh ấy.
Nôn xong Trình Thiên Vũ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đám đen tối kia, nhất định phải khiến bọn họ đổ m.á.u mới được.
Trình Thiên Vũ rửa sạch mặt bằng nước lạnh, sau đó ngẩng đầu lên lắc lắc, thoải mái hơn rất nhiều.
“Anh tỉnh táo chưa?” Đồng Lôi khoanh tay trước mặt hỏi.
Mê Truyện Dịch
Ai đó: "Ừ, tỉnh táo hơn nhiều rồi."
Đồng Lôi nghiêm túc nói: "Vậy thì nhanh chóng trả cho tôi mười lăm vạn tệ còn lại đi. Tránh phải sau này càng ngày càng dồn lại nhiều tôi sợ anh kham không nổi."
Sau khi Đồng Lôi nói xong nở nụ cười kéo tận mang tai, đột nhiên cảm thấy bố mình được cứu rồi, thật là sai lầm nếu bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền thật nhanh như thế này?
Chuyện chiếc bánh từ trên trời rơi xuống thật sự để Đồng Lôi cô gặp được sao?