Từ Phượng Chi thất hồn lạc phách đi nhanh vào bên trong sân riêng, dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó liền nhíu mày, không được sợ, bà tuyệt đối không thể để cho La Tây nhìn ra bất cứ sắc thái gì.
Hít sâu một hơi, Từ Phượng Chi nở một nụ cười đoan trang hào phóng đi vào bên trong, sau khi nói chuyện với La Tây mấy câu, liền từ chối nói hôm nay ông cụ và bà cụ nhà họ Cố muốn ở trong nhà ăn cơm, bà phải về chuẩn bị một chút, thời điểm mấu chốt mang chuyện ông cụ Cố và bà cụ Cố ra vẫn là cô chút có tác dụng.
La Tây giả mù sa mưa nói: "Vậy cô nhanh đi về chuẩn bị đi! Lão tướng quân và bà cụ đã như thế mà con dâu cô còn có thời gian đến đây tán gẫu với tôi sao."
Giọng nói của La Tây, giống như ông cụ và bà cụ nhà họ Cố là ba mẹ của cô ta vậy, sau đó lại không quên cười "nói móc" Từ Phuợng Chi hai câu, hất cằm chỉ ra cửa: "Con dâu cô rời đi rồi sao? Không ở cạnh cô sao?"
Thật ra,La Tây tuy là vợ của thị tưởng, nhưng mà nhân duyên ở Hải Thành không tốt chút nào, mà Từ Phượng Chi lại là một người có nhân duyên tốt, La Tây là người kiêu ngạo, người khác thấy bà ta chướng mắt, thì bà ta cũng thấy bọn họ chướng mắt, nhưng Từ Phượng Chi thì không như vậy!
Phu nhân đứng đầu bốn gia tộc lớn, La Tây không thể kết giao với ai, cho nên Từ Phượng Chi lại kết giao được!
Trong hội phu nhân ở Hải Thành, quen biết Từ Phượng Chi chẳng khác nào quen biết toàn bộ bà lớn, điểm này mọi người đều biết rõ.
Cho nên, lão yêu tinh La Tây luôn dùng tiếng người nói năng bậy bạ, ngẫu nhiên cũng sẽ nói lung tung, kì quái với người khác, về điểm này, Từ Phượng Chi luôn bình tĩnh đối phó, nhưng trong lòng lại vô cùng chán ghét bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-781-nhanh-chong-chua-benh-cho-con-trai.html.]
Suy nghĩ của Từ Phượng Chi như thế nào cơ chứ, năm đó dựa vào bản thân được Cố Vỹ Thành sủng lên trời mới có thể gả cho người uy danh như Cố Vỹ Thành, thật ra bà chỉ là một người xuất thân trong gia đình dòng dõi có học nho nhỏ là gia đình hoạ sĩ, cho nên những năm này là do rèn luyện mà có được như hôm nay.
Cho nên, Từ Phượng Chi nghe được La Tây giễu cợt mình, cũng không có trả lời, mà khách sáo nói: "Ừ, nó đi trước rồi." Nói xong, lúc này bà mới nhìn La Tây: "Hôm nay thật sự là vừa nhận được điện thoại của quản gia, nói ông cụ và bà cụ đang tới, không có thời gian cùng cô uống trà, hôm khác lại hẹn nhé! À, đúng rồi, con gái nhà cô, lần này đến nơi kia tập huấn, thằng nhóc Bắc Thần kia tiếp đãi không chu toàn rồi, hy vọng phu nhân thị trưởng thông cảm, tôi sẽ dạy dỗ nó một trận."
Dù sao thì lần này để Sở Kiều Kiều cạnh Cố Bắc Thần, Từ Phượng Chi và La Tây cũng không nói thẳng ra là muốn đưa Sở Kiều Kiều lên giường của Cố Bắc Thần, nhưng mà ít nhất thì hai bên cũng ngầm hiểu ý lẫn nhau mà không phải sao.
Cho nên, lúc này, Từ Phượng vẫn nói rõ ràng, bây giờ bà cũng không có tâm tư lựa chọn con dâu, bà phải nhanh chóng xác định một chuyện, phương diện kia của con trai rốt cuộc là nghiêm trọng đến cỡ nào, thế nào mà kết hôn rồi nhưng vẫn không làm, điều này khiến cho lòng bà sụp đổ!
Phải nghĩ biện pháp giúp cho con trai trị bệnh mới là chuyện quan trọng, những chuyện khác đều là gió thoảng mây bay!
Khi Cố Bắc Thần nhận được điện thoại của mẹ, thì cảm thấy có chút bất thường, bình thường chỉ cần khi anh có nhiệm vụ quan trọng, thì Từ Phượng Chi nhất định sẽ không gọi điện thoại cho anh, huống chi gần đây, bởi vì chuyện An Noãn Noãn "đại náo" tiệc cưới của nhà họ Lục và nhà họ Mục, lớn bé trong nhà họ Cố đều vô cùng tức giận.
Hơn nữa, lần này Sở Kiều Kiều đến chỗ anh đến chim còn không có, lại còn hạ mình như vậy, trong lòng anh cũng hiểu rõ, không có mẹ ở trên hỗ trợ, thì Sở Kiều Kiều cũng không thể nào dùng thân phận của ba mình để đi yêu cầu thượng cấp, để cho cô ta tập làm binh sĩ!
Cố Bắc Thần trả lời điện thoại: "Mẹ, có chuyện gì sao?" Giọng nói không tính là không tốt, nhưng nghe có vẻ khá bực bội.
Mê Truyện Dịch