Tuy rằng bà Lý biết rằng nhà bà đã dạy dỗ con gái trở thành một người cực kỳ tài giỏi, Thiếu Anh cũng rất thích Trình Thiên Vũ. Trước kia đi học, cô cũng học rất kém, sau này khi lớn lên cô mới biết được mình kém xa bao nhiêu so với người cô thương là Trình Thiên Vũ, lúc này cô mới quyết tâm học hành, học được khoảng hai năm đại học thì ra nước ngoài.
Bà Lý nở nụ cười đoan trang: “Chuyện thế giao kia cũng rất cần thiết. Nếu như mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép được về trước. Tuần sau ông Lý và Thiếu Anh về nước, cả nhà tôi lại qua đây thăm ông cụ lần nữa.”
Trình Diệp nghe vậy liền nói thầm với em gái: “Tới lúc đó rồi tính, ai biết được có đợi đến tuần sau được hay không?”
Bạch Tuyết liếc mắt với hai anh em nhà kia một cái: “Hai người đừng nói bậy nữa.”
Sau khi tiễn bà Lý đi, cô nhỏ nhà họ Trình cũng xoay người đi về phòng, nhìn biểu cảm trông như không thích bà Lý kia lắm, nhưng cô nhỏ cũng không thích Đồng Lôi. Theo như cô nhỏ thấy, kiểu con gái như Đồng Lôi vẫn là tấm chiếu mới chưa trải sự đời, cô nhỏ đoán là Đồng Lôi chỉ ham tiền và tài sản của Trình Thiên Vũ mà thôi, đã vậy Đồng Lôi còn biết dỗ ông cụ nữa, kiểu con gái này thường rất mưu mô, xảo quyệt. Nói tóm lại là cô nhỏ không thích Đồng Lôi!
Trình Diệp và Bạch Tuyết đứng dưới mái hiên nhìn màn mưa rơi như bụi, Bạch Tuyết lên tiếng trước: “Sao anh lại có thể nói về ông cụ như vậy trước mặt người ngoài chứ, thật là, người không biết còn tưởng là ý của em nữa.”
Trình Diệp dáng người tròn trịa ôm lấy Bạch Tuyết vào lòng, ôm lấy vòng eo đầy đặn của người phụ nữ: “Em nhìn em đi, từ khi em trở về cho đến bây giờ, em đều ở bên tận tình chăm sóc cho ông cụ. Đừng nói là anh không lo em mệt, cả ông cụ và em gái cũng có nói với anh mấy chục lần rồi, nói là em đã vất vả nhiều rồi………..”
Bạch Tuyết ngẩng đầu lên trừng mắt với ông xã: “Chuyện đó không liên quan, dù sao người già cả rồi đều muốn được con cái chăm sóc, em cũng không thể làm việc nặng được, vậy thì chỉ đành dùng tấm lòng này bù đắp vào mà thôi!” Nói xong, Bạch Tuyết phủ tay mình lên tay người đàn ông: “Có thể nói, kiếp trước là em đã mắc nợ Trình Diệp anh~”
“Cha, mẹ! Trời ui, hai người làm cái gì ở đây vậy ~ Ông nội gọi cha mẹ vào kìa ~” Trình Sa Sa lớn tiếng gọi hai người, Bạch Tuyết thật muốn quay lại bóp c.h.ế.t đứa con gái vừa ngốc vừa dễ thương này quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7802-ong-cu-da-noi-cai-gi.html.]
Nhưng Trình Diệp chỉ nở một nụ cười hiền từ, hai tay kéo hai mẹ con vào nhà!
Một khung cảnh một nhà ba người hạnh phúc cứ như vậy lọt vào tầm mắt Trình Thiên Vũ, người con trai đứng đó cứng đờ người, đôi bàn tay không khỏi nắm chặt lại.
Mê Truyện Dịch
Trình Thiên Vũ đem khu biệt thự này cho bọn họ ở, còn bản thân anh lại dọn ra ngoài, ngoại trừ đôi khi anh về nhà thăm ông nội, thì không bao giờ anh về lại đây. Ngoài mối quan hệ căng thẳng với Trình Diệp, anh chưa bao giờ cảm nhận được một tình cảm gia đình ấm áp như vậy. Anh thường xuyên cảm thấy bản thân mình như một người thừa thãi trong căn nhà này, là một chuyện ngoài ý muốn trong tình cảm của Trình Diệp và Bạch Tuyết, là một sợi dây trói buộc bọn họ.
Quả thật là Trình Thiên có chứng sợ kết hôn. Không phải là anh không tìm được phụ nữ, nhưng mà anh tìm bọn họ cũng chỉ để phát tiết mà thôi, còn về chuyện kết hôn, từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ tới chuyện này. Mỗi khi nghĩ đến kết hôn, anh đều nhớ về hình ảnh bản thân mình lúc còn nhỏ, anh thật sự cảm thấy sợ hãi, sợ hãi bản thân mình cũng sẽ trở nên như vậy.
Nhưng khi anh ở bên Cố An Ninh, anh vẫn như trước kia, chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này. Có lẽ là số mệnh đã an bài cho anh biết trước được, anh và cô là không thể nào!
“Thiên Vũ, con thấy không khỏe chỗ nào sao?” Bạch Tuyết cẩn thận quan sát Trình Thiên Vũ rồi nói.
Thật vậy, sắc mặt của Trình Thiên Vũ lúc này không được tốt lắm, trên trán còn đọng lại một lớp mồ hôi.
Trình Thiên Vũ lắc đầu: “Không có gì, ông nội gọi dì và cha con vào nói chuyện, con ở bên ngoài chờ mọi người nói chuyện xong.”
Trình Thiên Vũ không phải bị cảnh tượng lúc nãy kích thích, mà từ khi anh đi ra khỏi phòng bệnh của ông cụ đến lúc ăn cơm, anh đã có gì đó khác thường rồi.
Tất cả những thứ đó là vì mấy lời nói của ông cụ!