Trình Thiên Vũ vẫn chậm rãi mà nói: “Cô ta đã làm gì cô? Tôi không quan tâm chuyện của hai người là như thế nào, nhưng mà thư ký của tôi bị người ta bắt nạt, thì người làm ông chủ như tôi vẫn nên thay cô ra mặt.”
Đồng Lôi quay mặt ra ngoài cửa sổ: “Không cần làm phiền ông chủ, tôi sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến công ty đâu.”
“Nhưng mà nó đã tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho công ty rồi.” Giọng nói của Trình thiên Vũ vẫn rất bình thản, điều này làm cho Đồng Lôi không khỏi cảm thán.
Dù sao thì, Đồng Lôi vẫn rất nghi ngờ với hành động của Tô Tiểu Nặc vào tối ngày hôm đó. Cho dù cô có khẳng định trăm phần trăm là Tô Tiểu Nặc làm, vậy thì chứng cứ đâu?
Nhưng mà Trình Thiên Vũ nói chuyện đó đã gây nên tổn thất nghiêm trọng cho công ty là có ý gì chứ? Là số tiền anh bỏ ra để bồi thường quần áo cho Hoắc Lệ Hành? Hay là việc cô không đi làm mấy hôm nay?
Sự khó chịu viết thẳng lên mặt Đồng Lôi, cô suy nghĩ một lát, cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh lại rồi nói: “Sáng mai tôi sẽ đi làm đúng giờ. Anh cứ cho tôi một cái danh sách, liệt kê ra những gì mà tôi đã làm gây ra tổn thất cho công ty. Tôi sẽ xem lại, quả thật là tôi đã làm, anh cứ trừ thẳng vào lương của tôi, nhưng mà những gì không liên quan đến tôi, một đồng tôi cũng không chịu bỏ ra đâu.”
Khóe môi Trình Thiên Vũ hơi nhếch lên, cho dù là lúc nào Đồng Lôi đều có thể giữ vững sự chuyên nghiệp của mình. Về điểm này, anh rất tán thưởng cô! Và đây cũng là nguyên nhân giúp cho cô có thể vững chắc ngồi vào vị trí thư ký chủ tịch của tập đoàn Trình thị.
Đột nhiên, điện thoại của Đồng Lôi vang lên. Cô mở lên xem, là Trương Quân Hào gọi.
Đồng Lôi liếc nhìn Trình Thiên Vũ một cái rồi lập tức cúp máy, cô nhắn tin cho anh ta, đồng thời gửi số Wechat qua cho anh ta, nói rằng cô đang trên xe về lại Hải Thành không tiện nghe điện thoại.
Nhanh chóng, Trương Quân Hào liền kết bạn với cô, sau đó gửi cho cô xem ảnh chụp một đoạn tin nhắn.
Lúc này cũng gần về đến Hải Thành, trên đường cao tốc cũng không có quá nhiều xe, Trình Thiên Vũ và Lâm Thành cũng lái xe rất nhanh và ổn.
Suốt đoạn đường, Đồng Lôi vẫn luôn trò chuyện với Trương Quân Hào. Anh ta nhắc lại lúc trước từng viết thư tình cho cô, nhưng lại bị bạn học Đồng Lôi nhẫn tâm từ chối, thế là Trương Quân Hào gửi một cái icon mặt buồn cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7762-tai-sao-lai-danh-nguoi-ta.html.]
Suy nghĩ của Đồng Lôi bỗng chốc trở về quãng thời gian cô còn học cấp ba. Khi đó, cũng có rất nhiều bạn học đem lòng quý mến cô, nhưng mà một người sống trong sự giám sát của cha như cô thì nào dám yêu đương gì đâu chứ! Hơn nữa, cô cũng chưa từng viết bức thư cự tuyệt nào đến cho Trương Quân Hào!
Đồng Lôi tự nhận trí nhớ của bản thân mình rất tốt. Từ trước đến giờ cô chưa từng viết một lá thư hồi âm nào cho Trương Quân Hào cả!
Nhưng mà sau đó, cô có nghe nói Trương Quân Hào có qua lại với một bạn cùng lớp với bọn họ Dương Quân. Sau khi cô lên đại học còn nghe nói hai người họ muốn kết hôn nữa chứ!
Trương Quân Hào nhắn lại cho cô: “Về chuyện của Dương Quân, khi mình gặp cậu có từng nói cho cậu nghe, nhưng mà cậu cứ khẳng định là cậu chưa từng viết thư hồi âm cho mình. Nhưng mình vẫn có chứng cứ!”
Giây tiếp theo, Trương Quân Hào liền gửi cho cô một bức hình, là một lá thư, nét chữ trông rất giống với chữ của Đồng Lôi! Quan trọng nhất là chữ ký ở mặt sau và giọng điệu trong đó giống hệt như giọng điệu cô vẫn hay dùng!
Thần kỳ vậy sao?
Đột nhiên, Trương Quân Hào nhắn cho cô, nói là kỳ nghỉ của anh ta vẫn còn hơn một tuần, ngày mai anh ta có thể đến Hải Thành để tìm cô không? Sau đó lại còn thêm một câu nói cô đừng từ chối anh ta nữa.
Mê Truyện Dịch
Đồng Lôi ôm bụng cười nghiêng ngả, cô bị những lời của Trương Quân Hào chọc cười đến đau bụng. Trình Thiên Vũ thấy cô như vậy mà nhíu mày không vui: “Đồng Lôi?”
“Hả?” Lúc này, Đồng Lôi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Trình Thiên Vũ, thật ra là gần về đến rồi.
“Cô giúp tôi lái xe, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.” Trình Thiên Vũ nói.
Đồng Lôi nghe vậy liền nhanh chóng trả lời lại Trương Quân Hào hai chữ: “Cũng được~”.