Đồng Lôi lo lắng, cha mẹ đi theo tiễn cô thế này, lỡ như cha mẹ nhìn thấy Trình Thiên Vũ thì cô biết nói thế nào đây? Đặc biệt là mẹ cô, gần đây bà cứ lo lắng, sợ cô không gả đi được, nếu như mẹ thấy được chiếc xe hoành tráng như vậy sẽ nghĩ nhiều, sau đó lại túm lấy cô mà hỏi cho bằng được mới thôi.
Đồng Lôi hết cách đành phải đảm bảo với bố mẹ lần sau nhất định sẽ dẫn theo người về, hôm nay thì không kịp nữa rồi. Nói xong, cô lôi vali chạy thật nhanh ra khỏi cổng tiểu khu nhà cô, còn không thèm quay đầu lại nhìn một cái nữa.
Cũng may, xe của Trình Thiên Vũ đỗ ở một chỗ cách cổng nhà cô còn hơn cả trăm mét lận!
Đồng Lôi đi tới gõ lên cửa xe, Trình Thiên Vũ hạ cửa sổ xe xuống, anh khởi động xe: “Lên Xe.”
Đồng Lôi đem vali bỏ vào cốp xe, sau đó cô đi lên mở cửa sau, nhưng mà, của khóa rồi!
“Cửa sau hư rồi, mau lên xe.” Trình Thiên Vũ giục cô.
Đồng Lôi sợ mấy dì hàng xóm trong tiểu khu nhìn thấy cô lên một chiếc siêu xe rồi lại đồn đại bậy bạ, liền nhanh chóng ngồi lên ghế phó lái: “Mau lái xe đi.” Người con gái nào đó vừa lên xe liền ra lệnh cho Trình Thiên Vũ.
Trình Thiên Vũ tỏ vẻ không vui nhíu mày lại: “Cô cứ làm như đang làm chuyện phạm pháp gì đó vậy.”
Dáng vẻ Đồng Lôi vội vã chạy đi, vừa chạy còn vừa nhìn trước nhìn sau đã sớm thu vào hết trong mắt Trình Thiên Vũ.
Cô trợn mắt nhìn anh, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề: “Tổng giám đốc Trình đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.” Trình Thiên Vũ vừa quăng cho cô hai chữ, xe cũng vừa vặn tấp vào một trạm xăng ven đường.
“Anh muốn làm gì?” Đồng Lôi kích động nói.
“Đổ xăng, có vấn đề gì sao?” Trình Thiên Vũ không vui hỏi lại.
Đồng Lôi nuốt nước miếng một cái: “Cái đó, anh đổi chỗ khác đổ đi, ngã tư sau vẫn còn một chỗ đổ xăng nữa đó. Chỗ này là do họ hàng nhà tôi mở, dì bảy mợ tám nhà bọn họ đều làm ở đây, để cho bọn họ biết được tôi ngồi trong một chiếc siêu xe thế này là tôi tiêu đời luôn đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7761-tai-sao-lai-danh-nguoi-ta.html.]
Dứt lời, Đồng Lôi lại cảm thấy lời cô nói có gì đó không ổn cho lắm.
Cũng may Trình Thiên Vũ không phải là kiểu người rảnh rỗi sinh nông nổi, nhưng sau khi anh nghe được câu nói của Đồng Lôi, sắc mặt anh trở nên khó coi hơn rất nhiều, xe cũng theo đó mà không đậu vào nơi không thích hợp để đổ xăng này nữa.
Thật ra, Đồng Lôi rất thích hợp tác với Trình Thiên Vũ của bình thường, ít nhất hai người họ vẫn có thể bỏ qua chuyện của đêm hôm đó.
Xe của bọn họ cùng với xe của Lâm Thành và Lý Dĩnh Nhi dừng lại ở chỗ ngoại thành tỉnh A, đoạn trước khi lên đường cao tốc.
Lâm Thành và Lý Dĩnh Nhi mang một ít thức ăn đến cho bọn họ, bây giờ Đồng Lôi mới hiểu được vì sao Lý Dĩnh Nhi trò chuyện với cô xong thì thấy Trình Thiên Vũ bước vào quán cà phê.
Khi Lý Dĩnh Nhi thấy Đồng Lôi thì làm một cái mặt xấu với cô: “Hi! Người đẹp…….” Ngay sau đó liền bị Đồng Lôi trừng mắt nhìn lại, Lý Dĩnh Nhi thức thời ngậm miệng lại, không trêu cô nữa, dù gì thì trong công việc Đồng Lôi cũng là cấp trên của Lý Dĩnh Nhi đó!
Mê Truyện Dịch
Trên đường đi, Đồng Lôi thấy Trình Thiên Vũ không muốn nói chuyện, cô đành khách sáo lên tiếng: “Tổng giám đốc Trình, nếu như anh mệt rồi thì để tôi lái một chút cho.”
Kỹ thuật lái xe của Trình Thiên Vũ thì không cần bàn cãi nữa, dù sao anh cũng xuất thân là một tay đua: “Vẫn ổn, không sao.”
Đồng Lôi không để ý đến người đang nghiêm túc lái xe kia nữa, trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để liên lạc với Trương Quân Hào, lỡ như sau hôm nay, anh ta thành một đôi với đối tượng xem mắt kia thì làm sao bây giờ?
Anh ta không chủ động liên hệ với cô, thì cô phải tìm lý do gì để liên lạc với anh ta đây?
Bỗng nhiên, Trình Thiên Vũ nhẹ giọng hỏi: “Tại sao cô lại đánh Tô Tiểu Nặc?”
Hàng mi của Đồng Lôi run lên: “Vì chút chuyện riêng.”
Trình Thiên Vũ vẫn nghiêm túc quan sát tình hình giao thông trước mặt, anh nói: “Chuyện riêng gì mà phải động tay đánh người trong bữa tiệc công bố sản phẩm của người ta như vậy? Đây thật sự không giống với phong cách làm việc của cô trước giờ, lẽ nào cô không nghĩ tới hậu quả phía sau sẽ như thế nào sao?”
Đồng Lôi hít một hơi thật sâu: “Tôi đây là ăn miếng trả miếng, tôi muốn cô ta phải trả giá về những hành động xấu xa mà cô ta đã làm.”