“Được, làm phiền anh có thể đóng gói hai ly cà phê này cho tôi được không? Dùng cái loại ly trà sữa để mang đi là được rồi.” Đồng Lôi nói.
“Đương nhiên là có thể.” Chuyện này cứ qua như vậy.
Sau khi Đồng Lôi ngồi lên xe của Trình Thiên Vũ, cả đường cô đều đang cân nhắc nên nói chuyện đột nhiên trở về rồi lại đột nhiên đi làm này với cha mẹ như thế nào, còn nên nói chuyện hôm nay xem mắt thất bại như thế nào nữa, hoàn toàn quên không chỉ đường về nhà cô cho Trình Thiên Vũ.
Bỗng nhiên, xe của Trình Thiên Vũ dừng ở cửa tiểu khu nhà Đồng Lôi: “Bảo vệ cửa không cho xe từ nơi khác đi vào.” Trình Thiên Vũ nghiêng sườn mặt nói với Đồng Lôi.
Lúc này Đồng Lôi mới hoàn hồn: “Hả? Nhanh như vậy đã đến rồi à?” Cô còn chưa nghĩ xong nên nói như thế nào.
Đồng Lôi đẩy cửa xe ra bước xuống xe: “Anh dừng xe ở ven đường bên ngoài đi, phỏng chừng tôi trở về một lát nữa mới có thể đi ra được.”
Trình Thiên Vũ đốt một điếu thuốc: “Cô nhanh lên, tôi còn chưa ăn cơm đâu, chuyện của cô lâu lắm không chừng làm toàn bộ hành trình phải đi tới đêm.”
Đồng Lôi nói: “Trên ven đường bên kia có rất nhiều quán ăn, hương vị cũng được, anh đi ăn cơm đi, nếu ngại môi trường không tốt thì anh có thể lái xe đến nhà hàng Khải Việt của huyện A ăn.” Đó là khách sạn cao cấp nhất huyện A, vì nhà hàng dừng chân hợp lại thành một với khách sạn 5 sao.
Đồng Lôi đi đến cửa nhà mới nhớ ra cô không có nói cho Trình Thiên Vũ biết địa chỉ nhà cô! Tại sao anh ta có thể trực tiếp chạy xe đến cửa tiểu khu nhà cô?
Nhưng có nhiều thời gian để suy nghĩ như thế.
Nhà họ Đồng, quả nhiên đáng sợ đúng như tưởng tượng của Đồng Lôi thậm chí còn sắp không xong hơn so với tưởng tượng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7752-cha-me-anh-ta-o-don-vi-nao.html.]
Mẹ Đồng Lôi vừa nghe thấy con gái xem mắt không thành, tức giận đến mức tim gan cồn cào, nhưng bà phải khen ngược con gái bà, vô số lần xem mắt đều không thành còn phải về đi làm, không phải đã nói là từ chức rồi sao?
Đồng Lôi tùy tiện vô căn cứ nói, cô để quên một vài tư liệu quan trọng ở công ty, trợ lý mới tới không tìm được gây ra rất nhiều sai sót trong công việc, cô còn quên cầm mấy cái chìa khóa ngăn kéo quan trọng của công ty, ông chủ kêu cô trở về hướng dẫn người mới rồi hẵng đi.
Thật sự không được, Đồng Lôi lo lắng Trình Thiên Vũ gọi điện thoại giục cô, nhưng đúng là lo lắng cái gì thì cái đó tới, lúc Trình Thiên Vũ gọi điện thoại tới, cô gái nhỏ sợ tới mức ấn điện thoại, nhanh trí nói: “Cha, mẹ, nhưng mà hôm nay con vẫn có chuyện tốt để nói cho cha mẹ.”
“Con thì có thể nói cái chuyện tốt gì, con nhìn con gái nhà lão Vương trong khu của chúng ta mà xem, người ta nhỏ hơn con một tuổi mà đã mang thai đứa thứ hai rồi, cha chồng mẹ chồng người ta đều rất trẻ, không chỉ có thể giúp đỡ con cái được mà còn kiếm tiền trợ cấp sinh hoạt cho họ……”
Mê Truyện Dịch
“Tuy rằng con không xem mắt không thành với Vạn Thư Bằng kia, nhưng mà con gặp lại bạn học thời cấp ba, lúc trước cậu ấy từng theo đuổi con, hiện tại cũng chưa có đối tượng, cậu ấy còn nói vẫn luôn chờ con tới, cho nên con quyết định cùng cậu ấy kết thân xem sao. Hai người không cảm thấy đây là chuyện tốt sao?” Đồng Lôi bịa ra một câu chuyện lớn như vậy chỉ trong một hơi.
Cha Đồng và mẹ Đồng lập tức không ồn ào nữa, hai vợ chồng già đều trừng mắt hoảng sợ nhìn con gái mà họ luôn lấy làm tự hào!
“Tên là gì? Cha mẹ thằng bé ở đơn vị nào? Ở huyện A, địa phương này cũng chỉ có chút đó, bạn học cấp ba của con cha đều nhớ rõ mà.”
Cha Đồng ghét bỏ trừng mắt nhìn vợ mình, nói: “Bà đừng như vậy! Để cho con gái nói, môn toán cấp ba của bọn chúng là tôi dạy, mấy đứa nhỏ kia tôi biết hết, mặc kệ cha mẹ người ta ở đơn vị nào, nói tên của đứa nhỏ đó trước đi.”
Đồng Lôi cảm thấy hôm nay cô chỉ cần thoát khỏi cửa nhà này, ngày mai sau khi xử lý mớ hỗn độn kia của công ty xong nhất định phải kéo Trương Giai Di đi cái chùa gì nổi tiếng ở Hải Thành thắp hương bái Phật mới được.
Đồng Lôi vò đầu, lấy ra chiêu sát thủ, bắt lấy tay cha cô cầm nói: “Cha…… Lúc nãy con mới gặp gỡ thôi chứ chưa có chính thức bắt đầu nói chuyện đâu, hiện tại không thể nói. Con phải đi nếu không thật sự không kịp nữa rồi~”