Hôm nay Trương Quân Hào đến gặp một cô gái do người thân giới thiệu với anh ta, cô gái làm một y tá trong một bệnh viện, cô gái này vẫn chưa tan làm cho nên Trương Quân Hào đang đợi cô ấy.
Thật ra lúc mới vừa bước vào Trương Quân Hào không nhìn thấy Đồng Lôi, thẳng đến khi bên kia nhao nhao lên anh ta mới quay đầu lại một cái thì thấy Đồng Lôi.
Vậy cho dù như thế nào cũng phải ứng phó với lần xem mắt này mới đúng! Suy cho cùng ở thành phố nhỏ không phải người thân thì cũng là bạn học bạn bè, Trương Quân Hào cũng không thể thả bồ câu của con gái người ta, sau khi nhìn thấy Đồng Lôi và Trình Thiên Vũ lần lượt ra khỏi quán cà phê, Trương Quân Hào lại ngồi trở lại vị trí ban đầu chờ đối tượng xem mắt của anh ta.
Đồng Lôi vừa ra quán cà phê thì tức giận muốn chết, cô cảm thấy mặt mũi của cô bị ném qua cửa luôn rồi, giờ này xem mắt ở quê nhà mà cũng có thể gặp gỡ kỳ ba nữa, gặp gỡ kỳ ba thì thôi cũng không kỳ lạ nhưng mà lúc nãy lại để cho Trình Thiên Vũ xem toàn bộ quá trình, cô cảm thấy đây thật sự là hiện trường buổi xem mắt bi thương nhất toàn thế giới rồi!
Đồng Lôi cũng không biết nên đối mặt với Trình Thiên Vũ thế nào, không hiểu tại sao anh ta sẽ xuất hiện ở huyện A, còn xuất hiện ở quán cà phê cô xem mắt nữa chứ, nếu thật sự là vì Lý Dĩnh Nhi nói chuyện đó, cô cảm thấy Trình Thiên Vũ hoàn toàn không cần thiết phải tốn sức tốn tiền để tới nơi thật xa như vậy.
Phỏng chừng khả năng đi công tác không lớn lắm, huyện A này của họ là một địa phương nhỏ lắm làm gì có hạng mục Trình Thiên Vũ hợp tác hay là khai phá, vậy còn dư lại mỗi sự kiện kia.
Đồng Lôi cảm thấy sự kiện kia nói ở chỗ nào cũng được, nhưng mà tuyệt đối không thể là ở chỗ này, nếu không cô sẽ hoàn toàn xong đời.
Bỗng nhiên người phía sau lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đứng ở phía trước Đồng Lôi chặn đường của cô lại.
Mê Truyện Dịch
Âm thanh của Trình Thiên Vũ trầm thấp lạnh lẽo giống như Satan nghiến răng nghiến lợi nói: “Theo tôi tới chỗ này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7741-anh-ta-muon-anh-boi-thuong-chinh-la-day-do.html.]
Đồng Lôi cảm thấy cô đang đứng ở trên địa bàn của mình cho nên không cần sợ hãi Trình Thiên Vũ, cho dù anh đến vì sự kiện kia, vậy thì bây giờ cô cũng cần phải thẳng lưng đứng ra tranh luận với anh, dù sao đã từ chức rồi, cô không phải nhân viên của anh nữa, cô cũng không tính đi đến Hải Thành phát triển nên sợ anh cái con khỉ á.
Nhưng mà Đồng Lôi hận không thể g.i.ế.c bản thân, suy nghĩ trong lòng chỉ vĩnh viễn là suy nghĩ, đối diện với cặp mắt của Trình Thiên Vũ cô liền không còn tự tin nữa.
Cuối cùng, Đồng Lôi trợn trắng mắt nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc anh, anh muốn làm sao?”
Cũng may Trình Thiên Vũ vẫn có tố chất làm người: “Lên xe, tìm một nơi yên tĩnh, nói chuyện công ty, cô là thư ký chủ tịch, cô cảm thấy cô cứ rời đi như thế thì thích hợp à? Một đống chuyện đằng sau này cô để cho tôi tới xử lý sao?”
Đồng Lôi âm thầm thở dài, anh ta muốn nói chuyện công việc với cô, vậy là tốt rồi, nếu không anh ta còn muốn cắn sự kiện kia không nhả thì chắc cô sẽ sụp đổ mất.
Trên xe của Trình Thiên Vũ, Lý Dĩnh Nhi và tài xế kiêm trợ lý, vệ sĩ như một với Lâm Thành đã không còn nữa, bị Trình Thiên Vũ cho nghỉ đi dạo phố.
Đồng Lôi vẫn rất thông minh, trong lòng suy nghĩ không ít, dẫn Trình Thiên Vũ đi lên lầu của một quán cà phê ở con phố thương mại phồn hoa nhất huyện A. Quán cà phê trong suốt có tầm nhìn bao quát toàn cảnh, cho dù chỉ là một động tác nhỏ của người bên trong người bên ngoài cũng sẽ thấy được rõ ràng.
Trình Thiên Vũ đã nhìn ra tâm tư của Đồng Lôi từ ánh mắt đầu tiên nhưng cũng không để ý, ngồi xuống bàn bên cạnh cửa sổ.