Đồng Lôi còn đang ngẩn người, chàng trai đã đứng ở trước mặt cô vẫy vẫy tay: “Này! Không phải là cậu mất trí nhớ đó chứ? Không nhận ra tôi hả?”
Đồng Lôi hung hăng chớp hạ đôi mắt gật đầu: “Đúng là cảm thấy hơi lạ mặt, nhưng mà tôi cảm thấy cậu rất đẹp trai.”
“Phụt~” Chàng trai trực tiếp cười ra tiếng.
“Khụ ~” Trình Thiên Vũ còn chưa đi, xem cái tuồng gì thật là.
“Trương Quân Hào, bạn cùng bàn của cậu năm đầu cấp ba, năm thứ hai đã đi tòng quân rồi, ha ha~” Chàng trai tự giới thiệu nói.
Đồng Lôi đột nhiên mở to hai mắt nhìn, chỉ vào chàng trai nói: “Là cậu à! Ôi trời ơi, tôi nhớ ra rồi, cậu đã viết cho tôi rất nhiều thư……” Đồng Lôi vội vàng nuốt chữ thư tình xuống rồi trả lời: “Gửi rất nhiều lá thư tới!”
Bỗng nhiên, người qua đường giáp Trình Thiên Vũ còn chưa chịu rời đi sau khi nghe Trương Quân Hào nói xong thì nhìn về phía anh ta: “Anh là lính năm nào? Đơn vị nào? Tôi cũng là quân nhân xuất ngũ.”
Fuck!
Đồng Lôi cảm thấy đáng lẽ ra hôm nay ra cửa nên nghe theo lời mẹ cô xem hoàng lịch mới đúng.
Người tên Trương Quân Hào này đầu óc còn cực kì linh hoạt, bỗng dưng nhìn về phía Trình Thiên Vũ ánh mắt đề phòng đánh giá anh mấy lần sau đó nhìn về phía Đồng Lôi: “Vị này chính là?”
Mê Truyện Dịch
“À, vừa rồi bị tên bệnh xà tinh kia làm cho sốc quá quên giới thiệu, người này chính là ông chủ của công ty cũ của tôi, nghe nói gần đây đang đi công tác ở huyện A của chúng ta, cho nên mới ở chỗ này.”
Sau khi Đồng Lôi nói xong lo lắng Trình Thiên Vũ sẽ bán đứng cô nên tiếp tục nói: “Ông chủ của chúng tôi đúng là xuất thần quân nhân, ha ha!”
Trương Quân Hào gật gật đầu, duỗi tay ra bắt tay với Trình Thiên Vũ: “Thì ra là tiền bối.”
“Trình Thiên Vũ.” Trình Thiên Vũ bắt tay với Trương Quân Hào đồng thời tự báo tên.
Trương Quân Hào thầm lẩm bẩm tên của Trình Thiên Vũ dưới đáy lòng rồi nói: “Tôi thuộc quân đội XXX phân đội XX, anh là……”
Trình Thiên Vũ gật đầu: “Tôi đã là lão hoàng lịch(*) rồi không nhắc tới nữa, xuất ngũ rất nhiều năm rồi. Cậu cũng xuất ngũ à?” Trình Thiên Vũ biết rõ doanh đội mà Trương Quân Hào nói chính là doanh đội của Dung Ngụy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7732-lan-xem-mat-nay-that-nao-nhiet.html.]
(*) Lão hoàng lịch: lỗi thời.
Trương Quân Hào xua tay: “Cũng không phải, tôi trở về là thăm người thân.” Sau đó anh ta nhìn về phía Đồng Lôi: “Đồng Lôi, cậu ghi nhớ chuyện vừa rồi vào trong lòng đi, Vạn Thư Bằng kia, nghe nói đầu óc anh ta không giống người bình thường, mấy ngày trước còn chỉ thị một bà mối đến nhà tôi cầu hôn em gái của tôi, nói ba hoa chích choè, kết quả gặp mặt xong…… làm người khác còn dở khóc dở cười hơn hôm nay.”
“Haiz~” Đồng Lôi đỡ trán nói: “Người không đáng tin cậy như vậy mà lão cha tôi cũng dám giới thiệu cho tôi, hôm nay về nhà nhất định phải làm một khóa lên lớp với lão cha tôi mới được, vậy mà dám hố con gái của ông ấy~”
Đồng Lôi tức giận xoa tay hầm hè muốn xé cha của cô, Trình Thiên Vũ ở nghe được khóe môi giật giật vài cái.
“Ha ha ~ Nếu như câu này bị thầy Đồng nghe được không đau lòng mới là lạ, họ cũng không dạy chung một trường học, hơn nữa, lần đầu tiên gặp người đó cậu sẽ cảm thấy anh ta cực kì bình thường, chỉ cần nhắc đến những chuyện liên quan đến tiền bạc chắc chắn anh ta sẽ lộ nguyên hình.”
Đồng Lôi gật đầu: “Hình như đúng như lời cậu nói.”
Bỗng nhiên, Đồng Lôi nhìn về phía Trương Quân Hào nói: “À đúng rồi, cậu tới chỗ này đợi nhóm người cùng bàn của cậu tới à?”
Trương Quân Hào xấu hổ phủi phủi ngón tay: “Giống như cậu, xem mắt, nhiệm vụ trở về lần này chính là xem mắt, ha ha!”
“A? Ồ~”
Đồng Lôi cảm thán hai chữ rồi nói: “Vậy tôi không làm phiền cậu xem mắt nữa, tôi đi trước, giúp cậu xem mắt thành công.”
Trương Quân Hào thu mặt mũi lại, ngước mắt nhìn về phía Đồng Lôi tự tin nói: “Giúp cái gì mà giúp, tôi thấy hay là hai chúng ta dứt khoát xem mắt với nhau luôn đi! Cậu cảm thấy sao?”
“Hả?”
Đồng Lôi lại cảm thán cộng khiếp sợ một lúc lâu mới nói: “Cái này không tốt lắm đâu~”
Trương Quân Hào nói: “Cái này có cái gì mà không tốt, chúng ta ngồi cùng bàn hai năm, huống chi tôi vẫn luôn……”
“Đừng nói nữa.” Đồng Lôi cảm thấy toàn bộ hành trình Trình Thiên Vũ lúc nào cũng đang nhìn cô, cười cô, liền ngăn Trương Quân Hào nói: “Hẹn sau đi! Tôi đi trước đây~”
Đồng Lôi dứt lời điện thoại đã bị Trương Quân Hào lấy mất: “Tôi để cậu lưu số điện thoại của tôi, tôi cũng lưu số điện thoại của cậu lại.” Đây mới là ông trời chú định duyên phận, Trương Quân Hào cảm thấy ông trời đúng là đang thiên vị anh ta!