May mắn thay, mấy huyện nhỏ ở thành phố A có rất ít người đàn ông có khí chất mạnh mẽ như vậy, cho nên, Đổng Lôi hơi kích động một chút làm đổ ly cà phê khiến hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, một giây sau lại bị người đàn ông trước mặt hấp dẫn mất.
Phản ứng đầu tiên của Đồng Lôi đó là đứng lên, hiện tại cô đã không còn thời gian quan tâm đến ly cafe bị vỡ hay không, thay vào đó là nhanh chóng từ sợ hãi trở nên bình tĩnh lại, rốt cuộc anh ta có ý gì?
Bé Đồng Lôi bị sự xuất hiện của Trình Thiên Vũ làm cho giật mình hoàn toàn quên mất cô tới đây làm gì!
Không phải vừa rồi Lý Dĩnh Nhi mới gọi nhắn tin qua cho cô à, tại sao Trình Thiên Vũ đã ở chỗ này rồi?
Giây tiếp theo, Trình Thiên Vũ trực tiếp ngồi vào chỗ đối diện Đồng Lôi, mày kiếm hơi nhướn lên: “Cô cũng không nên quăng gánh như vậy, bên trong hợp đồng cô ký với công ty có ghi muốn làm thì làm không liên quan thì bỏ chạy lấy người? Cô mở công ty à?” Giọng nói của Trình Thiên Vũ trước sau đều bình tĩnh, không nghe ra một chút dáng vẻ tức giận nào, nhưng khi Đồng Lôi trộm liếc mắt nhìn qua thì thấy trong mắt người nọ toàn là tức giận.
Bởi vì giọng của Trình Thiên Vũ không cao, ở xa căn bản không nghe được anh đang nói cái gì, cho nên một em gái nhân viên phục vụ thò qua nói: “Quý khách anh uống cái gì?”
“Tùy tiện.” Đầu Trình Thiên Vũ cũng không thèm nâng ném cho em gái nhân viên phục vụ hai chữ như vậy.
Nhân viên phục vụ bối rối, đáng tiếc hề hề nhìn về phía Đồng Lôi: “Người đẹp, rốt cuộc bạn trai của chị uống cái gì vậy?”
Đồng Lôi cắn môi dưới nói: “Làm phiền cô thu dọn ly cà phê tôi làm rớt ở dưới đất lên giúp tôi với, làm cho tôi hai ly Lam Sơn.”
Bình thường mỗi ngày Trình Thiên Vũ đều sẽ uống cà phê nhưng mà anh có nhãn hiệu cà phê chỉ định, chính là cà phê Lam Sơn, nhưng Đồng Lôi biết, ở huyện A của họ không có Lam Sơn chính thống, chắc chắn Trình Thiên Vũ vừa uống một ngụm là có thể phân biệt ra cái nào thật cái nào giả liền.
Cho nên Đồng Lôi lại nói: “Thôi, lấy hai ly hồng trà là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7721-thang-nam-ung-thu.html.]
Lúc này Đồng Lôi cũng coi như là đã hoàn toàn bình tĩnh xuống dưới: “Tổng giám đốc Trình sẽ không vì việc tôi từ chức mà đến đi?”
Trình Thiên Vũ đảo mắt nhìn Đồng Lôi: “Vì sao không nghe điện thoại?”
“Điện thoại…… tôi không nhận được điện thoại của anh!” Chính xác là Đồng Lôi không muốn nhận điện thoại của Trình Thiên Vũ.
“Cô nhìn thử xem trợ lý của tôi gọi điện thoại cho cô bao nhiêu lần.” Giọng của Trình Thiên Vũ vẫn đều đều như cũ.
Đồng Lôi có số điện thoại của Lâm trợ lý thật! Nhưng cô không có nhận được điện thoại mà? Lâm Thành chỉ gọi cho cô đúng một lần, lúc ấy cô đang bực bội lắm sao có thể nghe được, sau đó cũng không gọi lại nữa.
Bỗng nhiên, nhân viên phục vụ dẫn theo một người đàn ông phong trần mệt mỏi bước vào, đi đến trước mặt Đồng Lôi: “Người đẹp, chị tên là Đồng Lôi ạ? Người đàn ông này nói anh ấy tìm Đồng Lôi ở bàn số tám.”
Lúc này Đồng Lôi mới nhớ tới việc mình đang xem mắt, cô từ từ đứng dậy, nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ta chính là đối tượng xem mắt với cô sao?
“Xin chào cô, tôi là Vạn Thư Bằng do dì Dương giới thiệu, cô là Đồng Lôi à?” Cho dù là ngoại hình hay là cách nói chuyện khẳng định không thể bằng người nào đó đang ngồi ở phía đối diện tỏ vẻ chế giễu được, này cũng không thể so được!
Đồng Lôi gật đầu: “Đúng, tôi là Đồng Lôi, xin chào anh Vạn.”
“Vị này chính là……” Vạn Thư Bằng nhìn qua Trình Thiên Vũ rồi hỏi Đồng Lôi.
“À, vị này tới sớm, anh ta ngồi vào chỗ tôi đã đặt trước, không thì chúng ta đổi chỗ khác đi?” Đồng Lôi nói xong đã cầm lấy máy tính và túi xách áo khoác di chuyển ra ngoài chỗ trống đối diện.
Mê Truyện Dịch