An Noãn Noãn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Từ Phượng Chi: "Ngài lại làm sao nữa? Ngài còn muốn như thế nào nữa? Phu nhân của thị trưởng đang ở bên trong, ngài không sợ bị người ngoài chế giễu sao?"
Từ Phượng Chi cũng mặc kệ trời mưa, trực tiếp đi đến trước mặt của An Noãn Noãn, An Noãn Noãn cũng không lo lắng chuyện bà sẽ động thủ với cô, dù sao thì con dâu trưởng của nhà họ Cố cũng không đến mức động thủ với một đứa tôm tép như cô có đúng không!
Thẳng đến khi cô nhìn thấy Từ Phượng Chi đứng trước mặt mình, sắc mặt tái nhợt, môi hé mở, thấp giọng hỏi: "Cô mau nói, cô thật sự không quan hệ vợ chồng với Bắc Thần sao?"
Mới đầu An Noãn Noãn không còn không hiểu ý của Từ Phượng Chi, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thấy bà lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, ý nghĩ tinh quái xấu xa của An Noãn Noãn bắt đầu lộ ra, cô dường như đã hiểu sắc mặt của Từ Phượng Chi lúc này, a ha ha!
Đáy mắt của người phụ nữ nào đó chợt loé lên ý cười xấu xa, nhìn ánh mắt căng thẳng của Từ Phượng Chi, vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy! Nếu không thì ngài cảm thấy tôi sẽ bị ngài đuổi đi đơn giản như vậy sao? Cũng là bởi vì tôi không có tổn thất gì!"
Từ Phượng Chi hồi lâu mới yếu ớt mở miệng hỏi một câu: "Cái kia, hai đứa đã kết hôn một thời gian rồi, làm sao lại... không có chuyện gì được cơ chứ?"
Trong lòng An Noãn Noãn cho Cố Bắc Thần vô số bình luận không hay, g.i.ế.c anh, g.i.ế.c anh đồ xấu xa, khiến cho bổn cô nương trở thành kẻ xấu xa trong mắt mẹ anh, hừ hừ, xem tôi bôi đen c.h.ế.t anh.
An Noãn Noãn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy! Chúng tôi không có phát sinh chuyện gì cả, cho nên về sau ngài cũng không có cần phải tìm tôi nữa có đúng không? Ngài xem, tôi cũng không có ở khắp nơi bôi đen con trai ngài, có đúng không?"
Lúc này trời mưa lớn hơn, An Noãn Noãn còn "tốt bụng" kéo Từ Phượng Chi thất hồn lạc phách trở lại: "Phu nhân, chúng ta đứng dưới mái hiên nói chuyện, thân thể ngài quý giá, không thể gặp mưa được."
Từ Phượng Chi cứ như vậy bị An Noãn Noãn kéo đến máy hiên, bà lại nhìn khuôn mặt vô hại của An Noãn Noãn, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Bắc Thần nó..." Hàm răng của Từ Phượng Chi lúc này cũng đều run lên, đàn ông nhà họ Cố chỉ có duy nhất anh, tại sao phương diện đó lại có thể không được, tuyệt đối không có khả năng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-772-phuong-dien-do-cua-anh-khong-duoc.html.]
An Noãn Noãn gãi gãi đầu, lời còn chưa nói ra thì cả khuôn mặt đã đỏ ửng, cắn răng, hạ thấp giọng: "Đúng vậy, là con trai của ngài, anh ấy, phương diện kia thật sự không được, có điều ngài cũng đừng quá lo lắng, có lẽ vẫn còn chút hy vọng..."
Từ Phượng Chi triệt để tuyệt vọng, suýt chút nữa trượt theo vách tường ngã xuống, khiến cho người phụ nữ nào đó đùa xấu xa có chút sợ hãi, trời ơi!
Nhanh chóng đỡ lấy Từ Phượng Chi: "Ngài đừng lo lắng, anh ấy, anh ấy có lẽ trị rồi sẽ tốt mà!"
Mê Truyện Dịch
"Khụ." Phụ nữ nào đó thì nói dối mà chột dạ, ho nhẹ một tiếng, nói: "Không sao đâu, ngài thật sự không cần lo lắng, nhanh chóng đi vào đi! Phu nhân của thị trưởng còn đang đợi ngài, tôi đi trước đây!"
Khi An Noãn Noãn ra khỏi ngõ nhỏ thì cả bả vai đều vì cười mà run lên, đoán chừng khi Cố Bắc Thần biết được cuộc trò chuyện hôm nay của cô và mẹ anh, trên mặt không biết cần bao nhiêu vải đen mới có thể che được sự xấu hổ và tức giận khủng khiếp của anh.
Cố Bắc Thần đang nghỉ ngơi trong phòng huấn luyện thì nhận được điện thoại của cấp dưới, điện thoại vừa được chấp thuận, anh mặc đồng phục tác chiến trên sa mạc, quay mặt về phía cửa sổ: "Nói."
Trương Nghị nuốt nước miếng báo cáo với sếp: "Sếp, chị dâu và phu nhân đã gặp mặt nhau, nhưng mà tôi nhìn thấy chị dâu vừa cười vừa đi ra khỏi ngõ."
Cố Bắc Thần nhíu mày: "Vừa cười vừa ra khỏi ngõ? Cậu xác định sao?"
Khoảng cách của Trương Nghị cách An Noãn Noãn không quá xa, nhìn cô đang cười rời đi, gật đầu: "Tôi xác định, chị dâu là cười, tuyệt đối không phải khóc."