Đồng Lôi mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng có hoạ tiết hoa anh đào màu hồng, quần dài thoải mái có thắt sợi dây mềm ở dưới ống quần màu tối, phía sau đồ tựa lưng có một chiếc áo len màu đen được vắt lên trên, giày cao gót đen cao năm phân. Lúc này cô giống một bức tranh sơn thuỷ đẹp không tì vết, yên lặng ngồi ngồi trên ghế ở phía sau bàn cà phê màu cam, một notebook, một ly cafe, ngón tay mảnh dài xanh xao của cô lẳng lặng mang đến một điệu nhảy đặc biệt mềm mượt trên bàn phím.
Đột nhiên, điện thoại bên cạnh nhấp nháy vài cái, là một trợ lý tên là Lý Dĩnh Nhi có quan hệ tốt với cô ở công ty mới gửi tới một icon bà tám hình đôi tay chống nạnh: “Đồng Lôi, điện thoại cũng không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, ung dung tự tại c.h.ế.t ở chỗ nào rồi hả?”
Đồng Lôi khẽ nhíu mày, gửi lại cái icon nhân tiện mấy nhắn chữ: “Còn không phải chuyện kết hôn của mình, đang đi xem mắt rồi.”
Lý Dĩnh Nhi đã gửi lại hồi âm liên tục?
Tóm lại là đủ các loại icon kỳ lạ và nhãn dán bay vèo vèo tới.
Dường như tín hiệu này của Lý Dĩnh Nhi không phải là dấu hiệu tốt, Đồng Lôi không có nhiều bạn bè để nói những lời tri kỉ cho lắm, quanh năm Trương Giai Di ở nước ngoài, thỉnh thoảng vẫn liên lạc nói chuyện phiếm, phần lớn thời gian đều không liên lạc, bởi vì vấn đề lệch múi giờ nên không thể liên lạc chứ đừng nói tới mấy vấn đề khác, nghe nói gần đây có chuyện lớn xảy ra mà không biết trốn ở chỗ nơi nào rồi.
Mà tin nhắn của Lý Dĩnh Nhi nhanh giống như máy photo vậy, không ngừng gửi tới.
“Xem mắt cái con khỉ, cậu nói đi, có phải cậu gây hoạ lớn cho nên mới không dám làm việc ở Trình thị nữa đúng không, cho nên mới chạy? Nghe nói cậu hất ly rượu vang đỏ vào mặt thư ký của Hoắc Lệ Hành ở tiệc rượu ‘Thiên sứ giá đáo’? Nhưng mà cậu biết không? Bây giờ Hoắc Lệ Hành đang chèn ép ông chủ nhà chúng ta kìa! Bộ trang phục kia của người ta chính là bộ trang phục kiểu mới của ‘Thiên sứ giá đáo’, làm trang phục phù dâu, ngày đó mấy cô gái của ‘Thiên sứ giá đáo’ đều mặc như vậy là vì mục đích tuyên truyền đó, cậu ngược lại thì hay rồi……”
Lúc này Đồng Lôi mới có chút phản ứng, gọi điện thoại qua: “Nói trọng điểm đi, Hoắc Lệ Hành như thế nào?”
Lý Dĩnh Nhi nhìn về phía Trình Thiên Vũ bên cạnh, ra hiệu cho anh rồi nói: “Tổng giám đốc Hoặc người ta nói, nếu tổng giám đốc Trình ngoan ngoãn bồi thường quần áo thì cậu sẽ không có việc gì, nhưng mà người ta muốn cậu xin lỗi Tô Tiểu Nặc……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7712-anh-ta-con-chua-du-a.html.]
Suýt chút nữa Đồng Lôi chửi má nó, nhưng tốt xấu gì thấy mình cũng đang ở quán cà phê liền nói: “Mấy ngày nữa mình tới đó thì nói tiếp, họ còn không biết xấu hổ bắt mình xin lỗi, mình không làm lớn chuyện của Tô Tiểu Nặc đã là rất khách sáo rồi.”
Đồng Lôi đã hỏi thăm về Tô Tiểu Nặc ở Hải Thành từ lâu, sau đó mới nghe nói rằng cô ta trở về thành phố B thì không trở lại Hải Thành nữa, thời điểm buổi tối ngày đó thấy cô ta Đồng Lôi không khỏi cảm thấy bản thân giống như trúng tà vậy, kết quả là một ly rượu vang đỏ cứ như vậy mà hắt ở trên mặt và quần áo của Tô Tiểu Nặc.
Đột nhiên, âm thanh thanh thuý chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ mang theo rõ ràng hoan hô nhảy nhót vang lên: “Xin chào anh, mời vào bên trong, anh có hẹn trước sao?”
Một âm thanh không cao không thấp chất phác mà trầm ổn: “Có.
Đồng Lôi bỗng nhiên bị giọng nói trầm thấp như đàn cello hỗn loạn làm cho giật mình ngước mắt lên, vừa ngược mắt lên lập tức khiến toàn thân cô đều không ổn, không, không thể nào?
Một người đàn ông dáng người gần mét chín cao lớn, ánh mắt xa cách, biểu cảm lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn thẳng đi theo nhân viên phục vụ dưới ánh đèn ấm áp dịu dàng đi về phía cô
Đồng Lôi hoàn toàn choáng váng, không thể nào? Tại sao anh ta biết cô ở chỗ này? Phá một bộ quần áo mà tới nỗi phải tìm tới tận cửa bắt trả à?
Không không không, chắc không phải là do chuyện buổi tối hôm đó mới tìm tới cửa đâu! Nhưng mà chuyện nhỏ đó theo lý mà nói không phải đã qua rồi sao? Rốt cuộc là sao anh ta lại dây dưa mãi không xong?
Mê Truyện Dịch
“Loảng xoảng ~” một tiếng.
Đồng Lôi kích động một cái, ly cafe trước mặt rơi vỡ, cafe tinh khiết và thơm bị đổ ở trên bàn còn đỡ, cái ly lại trực tiếp lăn ở trên mặt đất, tạo ra một tiếng động lớn, dẫn tới ánh mắt như muốn mưu sát của tất cả mọi người hướng về phía cô.