A?
Hả~
Đồng Lôi bị lời nói kì lạ của Trình Thiên Vũ làm cho kinh ngạc không nhẹ, trong lòng âm thầm hiện ra vô số dấu chấm than ngạc nhiên, gần như không thể nói một câu nào với Trình Thiên Vũ, mẹ nó.
Đồng Lôi gần đây thật sự giống như đang đi trên lớp băng mỏng, chỉ đợi Trình Thiên Vũ mau chóng để cô cuốn gói đi, nếu không thật sự thần kinh cô có vấn đề mất.
Nhưng có nằm mơ Đồng Lôi cũng không ngờ đến Trình Thiên Vũ đột nhiên đến thăm chỉ đến nói câu này?
Ngay lập tức, Đồng Lôi cũng không khách khí, tay ngừng lại, cửa liền bị cô đóng, cau mày chán ghét: “Ô! Cái đó, ngày hôm đó tại bệnh viện tôi đã mua thuốc tránh thai khẩn cấp rồi, sẽ không có bất kì rắc rối nào đâu.”
“………” Lần này đến lượt Trình Thiên Vũ trong lòng đủ loại dấu cảm thán bay khắp hướng.
Trời!
Đại Boss nào đó trong lòng phun ra lời chửi thề, người phụ nữ này vậy mà hiểu chuyện như vậy sao?
Mê Truyện Dịch
Ngay lập tức, Trình Thiên Vũ nhướng mày: “Cô hiểu biết khá nhiều đấy.”
Vẻ mặt của Đồng Lôi bình tĩnh đến mức ngay cả bản thân cô cũng không cách nào tin nổi, nhưng trong lòng đã phẫn nộ gào thét, cô khẳng định nếu lúc này Trình Thiên Vũ lại nói điều gì quá đáng cô thề sẽ chạy vô phòng bếp lấy con d.a.o ra c.h.é.m c.h.ế.t anh ta có tin hay không hả?
Sự thật là, không tin, bản thân cô cũng không tin, g.i.ế.c người phải đền mạng đó, cô đây không thèm vì mấy lời nói cặn bã của tên khốn nạn này mà g.i.ế.c người đâu, như vậy là quá không có tính nhẫn nại rồi đúng không!
Đồng Lôi liếc Trình Thiên Vũ: “Đều là người trưởng thành cả rồi, chút kiến thức cơ bản kia sao có thể không rõ được chứ.”
Trình Thiên Vũ nheo mắt: “Gần đây có mất món đồ nào không?”
Đồng Lôi nắm chặt áo khoác: “Không có.”
Đôi bông tai bị mất đối với Đồng Lôi mà nói chắc chắn là rất đau lòng, suy cho cùng lúc đó cô tốn nửa tháng lương để mua, nhưng cô làm gì dám nhắc đến chuyện đôi bông tai kia, mất rồi thì mất chứ sao nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7691-den-duoi-nha-cau-roi.html.]
Đồng Lôi cũng đoán đến 80% là bị mất ở trong phòng Trình Thiên Vũ đêm hôm đó, cho nên, thà im lặng như không có gì xảy ra còn hơn nói ra chuyện mất mặt này.
Tay của Trình Thiên Vũ đang nắm chặt đôi bông tai kia trong túi quần, lông mày từ từ cong lên.
Cuối cùng vẫn không lấy đôi bông tai ra: “Chắc chắn?”
Đồng Lôi lúc này mới ngẩng đầu nhìn Trình Thiên Vũ: “Cái gì?”
Trình Thiên Vũ vẫn luôn cảm thấy phản ứng gần đây của Đồng Lôi chậm đi mấy nhịp, không hài lòng: “Cô chắc chắn mình không mất gì?”
Đồng Lôi thật sự không muốn ở một mình cùng với anh ấy, không muốn nghe anh ấy nói thêm một chữ nào, liền nói: “Chắc chắn không mất gì.”
Trình Thiên Vũ trực tiếp dựa vào tay vịn của ghế sôfa: “Chỗ cô có gì ăn không?”
Đồng Lôi cay mày: “Không có.”
Trình Thiên Vũ hận không thể vặn đầu Đồng Lôi, cái kiểu hỏi một câu trả lời một câu quả thật tức c.h.ế.t người mà, nhưng ngay lập tức người nào đó cong lông mày nói: “Không lẽ cô không ăn cơm?”
Vốn dĩ Đồng Lôi không béo! Mấy ngày nay lại gầy đi vài kí, nhìn cô lúc này vô cùng gầy yếu, mà cô vừa mới tắm xong, bây giờ quấn chặt chiếc áo kia quanh người, rõ ràng trông càng nhỏ nhắn và yếu ớt hơn.
Giọng điệu Trình Thiên Vũ kéo cao lên vài nốt giống kiểu đang gào thét Đồng Lôi, Đồng Lôi chán ghét trừng mắt người đàn ông: “Sắp 9 giờ rồi tôi tất nhiên phải ăn rồi chứ.”
Thái độ Trình Thiên Vũ tốt hơn một xíu: “Nấu cho tôi bát mì.”
“Nhà tôi không có gói mì nào cả.” Đồng Lôi nói, thật sự là không có, lâu rồi cô chưa có nấu ăn.
Trình Thiên Vũ nhìn căn hộ nho nhỏ kia, phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh cộng lại cũng không to bằng phòng ngủ của Trình Thiên Vũ anh, Đồng Lôi mua một căn hộ chung cư, căn nhà một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một WC tổng cộng 60m2.
“Vậy cô ăn không khí à?” Trình Thiên Vũ nhàn nhạt nói.