Dì quản gia cũng không phải là người làm bình thường, đó giờ dì luôn là quản gia cho các gia đình hào môn quyền quý! Đương nhiên là dì hiểu được anh muốn nói đến điều gì!
“Là tôi dọn dẹp thưa cậu chủ.” Dì quản gia cô gắng thấp giọng xuống đến chỉ anh và dì mới có thể nghe thấy được.
Trình Thiên Vũ cũng không phải là tên vô lại như Hoắc Lệ Hành kia, anh là một quý ông lịch thiệp chuẩn mực, có chứng nhận hẳn hoi, sao lại có thể tùy tiện hỏi chuyện con gái người ta có “chảy máu” hay không được chứ?
“Khụ~”
Trình Thiên Vũ lại ho nhẹ một cái: “Dì có phát hiện cái gì đó mà của con gái đánh rơi không?”
Đó, nhìn đi, sao mà có thể nói chỉ số EQ của anh về âm như vậy được chứ? Nhìn xem câu hỏi của người ta khéo léo đến mức nào!
Mê Truyện Dịch
Dì quản gia này quả thật là một nhạy bén, thật ra, tối hôm đó, trên lầu hai đã xảy ra chuyện gì dì hoàn toàn không có tận mắt chứng kiến, nên dì không dám suy đoán lung tung chuyện gì cả. Nhưng mà dì có xác định được một chuyện, đó là có người con gái ở lại qua đêm trên phòng cho khách ở lầu hai.
Nhưng vấn đề là, dì đã dậy sớm nhưng vậy, mà cũng không “bắt gặp” được dáng vẻ của cô gái trên lầu hai đó, cho nên chuyện vết m.á.u trên ga trải giường dì càng không dám suy đoán bậy bạ.
“À, cái này thì có, nếu như cậu chủ không nhắc chắc tôi cũng quên rồi. Cậu đứng đây chờ một chút tôi đi lấy cho cậu.” Dì quản gia cười đáp lại anh.
“Là thứ gì?” Trình Thiên Vũ hỏi.
Dì trả lời: “Là một đôi khuyên tai, tuy nhỏ nhưng vẫn rất tinh xảo, tôi đi lấy cho cậu!”
Trình Thiên Vũ gật đầu: “Được.”
Một đôi khuyên tai nhỏ màu bạch kim, là mẫu năm ngoái của Tiffany.
Đồng Lôi làm việc dưới trướng Trình Thiên Vũ nên anh biết rõ, đồ dùng và trang sức của cô tuy rằng không nhiều, cũng không lòe loẹt, nhưng tất cả đều rất tinh xảo, đặc biệt là trang sức. Đồng Lôi yêu cầu rất gắt gao đối với phụ kiện của mình, hoặc là không đeo, đã đeo thì phải đeo loại tốt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7682-anh-den-lam-gi-chu.html.]
Cho nên, đối với kiểu khuyên tai nạm kim cương màu bạch kim này, thì cô chỉ đeo và những dịp quan trọng mà thôi. Có lẽ là tối hôm đó hai người quấn lấy nhau quá kịch liệt, vô tình đôi khuyên tai này bị rơi lại trên giường!
Trình Thiên Vũ cầm theo đôi khuyên tai lái xe đến dưới khu chung cư của Đồng Lôi. Anh ngẩng đầu lên thấy cửa sổ nhà cô vẫn còn sáng đèn, nên nghĩ rằng cô có ở nhà, thế là anh trực tiếp đi tháng máy lên. Không thể gọi anh như kiểu ngựa quen đường cũ được, chỉ là anh từng lên nhà cô vài lần mà thôi.
Nói thật lòng, nếu như không vì chuyện đêm hôm đó, Trình Thiên Vũ cảm thấy thật sự rất hài lòng với người thư ký này, thậm chí là có chút ỷ lại.
Cuộc sống bình thường của Đồng Lôi cực kỳ tốt, vừa tích cực lại vừa giỏi giang. Nhưng bởi vì chuyện đêm hôm đó phát sinh làm cho cả người cô tiều tụy hơn rất nhiều, hôm nay trông cô như gầy hẳn tận năm ký.
Trong lòng Đồng Lôi không ngừng mỉa mai!
Không ngờ được cô còn có thể giảm béo nữa chứ!
Mấy ngày này Đông Lôi không buồn dọn dẹp nhà cửa, vừa hay được một hôm ông chủ không làm phiền cô, cũng không cần phải tăng ca, Đồng Lôi liền bắt tay và dọn dẹp lại mọi thứ cho sạch sẽ. Vừa mới tắm rửa xong định đặt m.ô.n.g xuống đất ngồi xem TV, chuông cửa nhà cô lại vang lên.
Đồng Lôi đang mặc một chiếc váy hai dây, nên cô tiện tay lấy một cái áo khoác vào. Bởi vì còn chưa tới chín giờ, Đồng Lôi trực tiếp mở cửa ra: “Ai…….” Từ “vậy” còn chưa kịp nói ra, cô liền bị người trước mặt dọa sợ đến nuốt trở vào.
Đồng Lôi cứ như vậy nhìn chằm chằm Trình Thiên Vũ ở ngoài cửa, hai mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Trình Thiên Vũ tỏ vẻ không vui mà nói: “Có thể vào trong nói chuyện không?”
Đồng Lôi giật mình một cái rồi dịch người sang một bên, Trình Thiên Vũ thuận thế lách người qua khe cửa tiến vào nhà.
Đồng Lôi hơi nhíu mày lại, cô thật không nghĩ ra được vì lý do gì mà hung thần đến gõ cửa nhà cô thế này.
Cửa vừa đóng lại, cô liền quay sang nhìn Trình Thiên Vũ: “Tổng giám đốc Trình có việc gì cần phân phó sao?”
Trình Thiên Vũ liếc nhìn Đồng Lôi một cái, giọng nói xấu xa cất lên: “Tối hôm đó, tôi hoàn toàn không có làm chuyện gì thất lễ hết.”