Trình Thiên Vũ nói với giọng ra lệnh: “Lấy thời gian chúng tôi dùng bữa xong làm chuẩn, cô đi kiếm một cửa hàng bán hoa đặt một bó hoa gửi qua cho ông cụ nhà tôi, lấy danh nghĩa của Giai Di mà đặt. Sau đó cô trực tiếp mua thêm một chậu Đại Quân Tử* hoặc Trúc là được.”
*Đại Quân Tử, một loài hoa, danh pháp là Clivia miniata, hay bị người chơi cây cảnh nhầm lẫn là một loài Lan, nên gọi tên nó là Quân Tử Lan.
Trương Giai Di kinh ngạc nhìn Đồng Lôi rồi lại quay sang nhìn Trình Thiên Vũ, sắc mặt cô ấy nhanh chóng thay đổi: “Tổng giám đốc Trình, anh làm vậy là có ý gì chứ? Muốn làm tôi mất hết mặt mũi hay sao?
Trình Thiên Vũ nhướng mày: “Cô Trương nói vậy tôi không hiểu. Tôi đã làm gì không đúng sao?”
Trương Giai Di tỏ vẻ không vui nói: “Cô ấy là bạn thân của tôi, vậy mà bây giờ anh cho cô ấy đi theo làm tuỳ tùng của tôi. Anh Trình đây là IQ đè bẹp EQ rồi? Hay là căn bản anh không có EQ vậy?”
Trương Giai Di nói xong liền kéo tay Đồng Lôi lôi đi: “Đồng Lôi, chúng ta đi, người kiểu gì vậy nữa không biết? Chẳng trách không có bạn gái, EQ kiểu đó đúng là xứng danh ế nhờ thực lực!”
Đồng Lôi cũng muốn như Trương Giai Di, cứ như vậy mạnh dạn rời đi, nhưng cô đột nhiên nhớ lại anh từng nói: “Nếu như Đồng Lôi cô dám bỏ của chạy lấy người, Trình Thiên Vũ anh nhất định sẽ khiến cho cô không thể tìm được công việc ở đất Hải Thành này!”
Cho nên, bất đắc dĩ, Đồng Lôi đành phải lên tiếng: “Giai Giai, cậu hiểu lầm ý của Tổng giám đốc Trình rồi. Anh ấy vốn dĩ là đặt bàn cho mình đi ăn tối với hai người, nhưng mà mình nhìn lại thời gian biểu thấy không kịp, cho nên mình mới nói chuyện giúp cậu đặt hoa.”
Trương Giai Di cau mày lại nhìn sang Trình Thiên Vũ: “Những lời Đồng Lôi nói là thật?”
Trình Thiên Vũ cũng hơi nhíu mày: “Phải.”
Nhận được câu trả lời như ý, Trương Giai Di vui vẻ kéo Đồng Lôi vào trong nhà hàng. Cô có nói rằng chị họ của cô có mở một cửa hàng bán hoa cao cấp, đợi khi mọi người gọi món thì cô gọi điện qua bên đó là được rồi. Cửa hàng đó cũng cách chỗ này không xa, bọn họ ăn tối xong tiện thể chạy qua bên đó lấy hoa rồi đi thăm ông nội của Trình Thiên Vũ cũng không muộn.”
Trong bữa cơm, Trình Thiên Vũ và Trương Giai Di liên tục nói về chuyện hôn lễ, Đồng Lôi thì ngồi một bên phục vụ cho hai người họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7672-chau-phai-tin-tuong-vao-mat-nhin-cua-ong-noi-chu.html.]
Những việc này cô vẫn thường làm, có lẽ là Trình Thiên Vũ cũng đã quen rồi!
Cô vẫn còn nhớ rõ, lúc trước, mỗi lần tới ngày nghỉ, chỉ cần Trình Thiên Vũ có thời gian liền dẫn cô cùng đi đón ba mẹ con Cố An Ninh. Mỗi lần bọn họ cùng nhau ăn cơm, cô luôn là người đóng vai nha hoàn!
Có đôi lúc, Đồng Lôi cảm thấy bản thân mình mang kiếp người hầu nghèo túng vậy!
Mê Truyện Dịch
Bỗng nhiên, Trình Thiên Vũ hỏi Trương Giai Di: “Cô suy nghĩ đến đâu rồi?”
Trương Giai Di nở nụ cười nhạt, cô lắc đầu: “Vốn là có chút quyết tâm rồi, chỉ là bây giờ cảm thấy……..vẫn không thể mạo hiểm được. Cho nên…..thật ngại quá, nhưng mà chuyện đồng ý với anh đi thăm ông nội của anh thì vẫn cần thiết.”
Trong phòng bệnh của ông nội, Trình Thiên Vũ và Trương Giai Di xách theo một đống đồ bổ và tổ yến theo vào, theo sau là Đồng Lôi đang giúp bọn họ bê chậu Đại Quân Tử.
Đồng Lôi thấy mọi người đều nhanh chóng chào hỏi Trương Giai Di, nên sau khi cô đặt chậu hoa lên bệ cửa sổ xong liền cung kính nói: “Tổng giám đốc Trình, tôi ra bên ngoài chờ hai người.” Nói xong cô quay sang ông cụ: “Cháu chào ông, chúc ông mau chóng khỏe mạnh lại ạ.”
Hôm đó, ông cụ bỗng nhiên được cháu trai mang theo hai cô gái nữa đến thăm, làm cho tâm trạng ông trở nên vui vẻ, bệnh tình cũng tốt hơn không ít, thế là bây giờ ông được đưa về nhà dưỡng bệnh.
Khó lắm Trình Thiên Vũ mới về đây được một chuyến, ông cụ liền híp mắt lại, nở nụ cười xấu xa nhìn anh: “Hôm đó cháu mang theo hai con bé tới gặp mặt ông, hai con bé đều rất được. Nhưng mà ông thích con bé thư ký hơn, Tiểu Đồng đó.”
Trình Thiên Vũ nhíu mày nói: “Cô ấy không được, vẫn là Trương Giai Di được hơn. Mọi chuyện cơ bản đều đã quyết định hết rồi, chỉ là kết hôn ngay bây giờ thì có hơi vội.”
Ông cụ nghe cậy liền dùng sức lắc đầu mấy cái: “Không không không, ông vẫn thấy con bé thư ký Đồng kia được hơn, con bé phù hợp để làm vợ của con hơn. Nghe ông đi, cháu phải tin tưởng mắt nhìn của ông nội chứ!”