Hoắc Lệ Hành bị Cố An Ninh mắng đến đen cả mặt, nhưng vừa hay bệnh cũ tái phát, mà anh ta lại không thể hút thuốc được, dù sao thì trong xe cũng còn hai đứa nhỏ đang ngủ.
Sau khi xe của Hoắc Lệ Hành dừng ngay phía dưới nhà Cố An Ninh, một người áo đen cũng phụ cô bế hai đứa nhỏ xuống xe, chuẩn bị lên lầu.
Trong thang máy, hai người vô tình đụng phải hai bà cụ cũng đang bế cháu lên nhà, một trong hai bà lên tiếng trước: “Chu choa, đây không phải là một cặp sinh đôi trai gái đó chứ?”
Bởi vì nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ngủ, bà cụ liền nhỏ giọng mà nói.
Đứa cháu nhỏ của bà cụ cũng nhón chân lên mà nói: “Bà nội, bà bế cháu lên cho cháu xem với. Cháu có quen với một bé gái sinh đôi, cháu rất thích chơi chung với em ấy!” Giọng nói non nớt của bé trai vang lên.
Cố An Ninh nhìn về phía bé trai mà cười nói: “Để dì đưa em gái thấp xuống cho con nhìn nha.”
Một người bà khác nhìn về phía Cố An Ninh hỏi: “Con mang hai đứa nhỏ đi chơi với ba của chúng sao?”
Hai bà cụ đứng bên cạnh cũng dỏng tai lên nghe, trong mắt cũng viết hoa hai chữ tám chuyện. Cố An Ninh ở đây cũng được bốn năm rồi, từ khi cô mang thai cho đến tận bây giờ, mấy lời bàn ra tán vào của mọi người với cô đã trở thành một câu chuyện bất tận cho người trong khu này luôn rồi.
Mà gần đây Hoắc Lệ Hành lại hay xuất hiện ở đây, nhưng hầu hết không ai thấy anh ta, không biết làm thế nào mà mấy dì này lại biết được. Chính vì vậy, lời suy đoán càng có thêm căn cứ nữa.
Cố An Ninh sửng sốt trong giây lát rồi nói: “Đúng vậy, đi biển chơi, hai đứa nhỏ chơi mệt rồi, ngủ suốt chặng đường về vẫn chưa dậy.”
Hoắc Lệ Hành bế con trai trên tay, vẻ mặt anh ta vẫn đen sì y như lúc nãy. Mãi cho đến khi anh ta nghe được cô thừa nhận anh ta là ba của mấy đứa nhỏ, vẻ mặt anh ta mới tươi tắn hơn đôi chút!
Nhưng vấn đề là, vốn dĩ anh ta chính là ba của tụi nhỏ đó biết chưa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7661-vo-hinh-chung-chen-ep-co.html.]
Cậu bé kia kiễng chân lên muốn thơm lên má của Ninh Ninh, Cố An Ninh thấy vậy liền cứ cúi người xuống rồi lại ngẩng người lên, làm cho thằng bé thơm không được. Cuối cùng, cô không chọc thằng bé nữa, cô nói: “Em gái ngủ rồi, động nhẹ một chút là em sẽ tỉnh dậy, em gái mà không được ngủ đủ thì em sẽ khóc suốt luôn đó.”
Mê Truyện Dịch
Hai bà cụ mắt thấy tới bọn họ đã tới nơi liền tranh thủ mà “tám chuyện” một chút, “Sao mà hai bà chưa thấy ba của hai đứa nhỏ bao giờ vậy?”
Ánh mắt này, biểu cảm cùng lời nói đó, đối với Cố An Ninh thấy vẫn còn ổn, cho nên, cô cũng chỉ lịch sự đáp lại: “Vâng, anh ấy đi công tác ở thành phố khác rất ít khi về nhà.”
Hai bà cụ nhanh chóng kéo tay cháu gái và cháu trai của mình ra khỏi thang máy, chưa kịp đợi thang máy đóng cửa đã nghe thấy “Xì~” một tiếng: “Tưởng là cái gì chớ, còn cố ra vẻ nữa, ai mà không biết hai đứa nhỏ nhà bọn họ là con riêng cơ chứ……….” Dư âm lời nói còn vang vọng ngoài cửa thang máy.
Hoắc Lệ Hành lại càng đen mặt hơn, đôi môi mỏng mím lại, anh ta nhìn về phía Cố An Ninh, lông mày hơi nhướng lên: “Cái miệng của em đó, ngoại trừ biết mắng tôi thì không biết làm gì cả! Cứ như vậy mà để hai bà già đó xỉa xói vậy sao?”
Cố An Ninh nhìn theo con số nhảy trên màn hình thang máy rồi nói: “Mọi thứ vốn là như vậy, bọn họ nói cũng không có sai! Lẽ nào anh muốn tôi phải hùa theo vào, cãi nhau với mấy người đó hay sao?”
Trong căn phòng náo nhiệt tràn ngập tiếng cười nói của trẻ con, có mấy đứa nhỏ chơi bóng cao su và xếp gỗ, bên kia còn có hai đứa nhóc chơi lego.
Đó không phải là hai đứa nhóc sinh đôi nhà An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần sao, còn có cả cậu bé đáng yêu nhà Văn Tinh Tinh nữa!
Hai nhóc tì kia cũng ngủ đủ rồi, vừa nghe thấy có tiếng ồn ào liền lập tức tỉnh dậy.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, hai người xấu mấy người sao lại chơi xếp gỗ trong nhà tui vậy?” Giọng nói non nớt của Ninh Ninh vang lên, cô bé đưa tay xoa mũi rồi xoa mắt hỏi.
Trong giây lát, bọn trẻ liền tụ lại chơi với nhau, lúc này, Cố An Ninh mới nhìn về phía An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh: “Tổng giám đốc An và Tổng giám đốc Văn tới nhà tôi sao lại không báo trước vậy, cũng không kịp chiêu đãi mọi người gì cả.”