Như vậy thì ai nào dám chậm trễ, từng người khách sáo nhìn cô gái này, bộ phim này có ăn khách hay không, có lợi nhuận hay không thì phụ thuộc rất lớn vào cô gái này!
Sau đó, Ngụy Thanh nhìn về phía Dung Ngụy vẫn luôn không nói chuyện: "Anh, em giao chị dâu cho anh, em còn có việc đi trước, mấy ngày nay em phải học thuộc kịch bản."
Ngụy Thanh vừa nói một câu như vậy, tất cả mọi người liền sợ ngây người!
Tuy biết Dung Ngụy là anh của Ngụy Thanh thì cũng không có gì lạ, xung quanh Dung Nguỵ đều là công tử con nhà quyền quý, muốn giấu chuyện này cũng không thể, nhưng thật sự có người không biết Dung Nguỵ là anh của Ngụy Thanh.
Nhưng vấn đề quan trọng hơn không phải Dung Nguỵ là anh của Ngụy Thanh, mà là 'chị dâu' mà Ngụy Thanh nói.
Kể cả Triệu Tử Khanh cũng quay sang nhìn xung quanh nhiều lần, chị dâu mà Dung Nguỵ và Ngụy Thanh nói ở đâu?
Đến Đường Thần và Trình Sa Sa cũng không bình tĩnh được!
Chuyện gì vậy!
Ngụy Thanh là em gái của Dung Nguỵ?
Phản ứng đầu tiên của Trình Sa Sa chính là, là anh em ruột sao? Một người thì đen, cao lại không hiểu phong tình như vậy, một người thì lại trắng, là thuộc kiểu bạch phú mỹ điển hình?
Cuối cùng thì Đường Thần cũng hiểu tại sao Trình Thiên Vũ lại đầu tư lớn như vậy, chiếm tận bốn mươi phần trăm, còn dư lại sáu mươi phần trăm thì chia cho một nhóm lớn gánh vác, chẳng lẽ anh ấy đã sớm có dự tính?
Lúc này Đường Thần mới cảm thấy lần này mình thất sách rồi.
Sách này viết không có vấn đề, tuyệt đối sẽ bùng nổ, có điều nếu có cả Ngụy Thanh tham gia, thì không bùng nổ là không được!
Đoán chừng lần này Trình Thiên Vũ lại kiếm được lợi nhuận lớn rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7552-muon-biet-dieu-kien-viet-tren-giay-no-kia-la-gi-khong.html.]
Trình Thiên Vũ đứng dậy nhìn Ngụy Thanh và Triệu Tử Khanh đã đi tới, mắt nhìn Triệu Tử Khanh nhưng lại nói với Ngụy Thanh: "Cô có thể đi, người ở lại là được."
Ngụy Thanh nhìn vẻ mặt mơ hồ của Triệu Tử Khanh nói: "Anh của em muốn học tập huấn luyện chuyện sâu ở Hải Thành hơn hai năm, phiền chị dâu chăm sóc rồi!"
Triệu Tử Khanh kinh hoảng chóp mắt: "Cô đang nói cái gì vậy?"
Ngụy Thanh chỉ chỉ Dung Ngụy nói: "Chuyện này, em đi trước, chị hỏi anh của em đi! À đúng rồi, kịch bản kia nếu có chỗ em xem không hiểu thì có thể sẽ gọi điện thoại cho chị dâu đó, em đi đây, cho mọi người tự xem xét nam chính, tạm biệt!"
Ngụy Thanh chào hỏi các nhà đầu tư xong liền rời đi như bay, để lại Triệu Tử Khanh mơ hồ nhìn Đường Thần và Trình Thiên Vũ ở cách đó không xa, nhưng Trình Thiên Vũ chỉ lo nói chuyện với người đẹp dẫn chương trình bên cạnh, mà Đường Thần đang bận rộn và tức giận với món ăn, làm gì có tâm trạng lo lắng đến phản ứng của Triệu Tử Khanh.
Cuối cùng, Triệu Tử Khanh cần phải nhìn về phía Dung Ngụy: "Anh... Anh em hai người như vậy là có ý gì?"
Dung Ngụy nắm lấy cổ tay của Triệu Tử Khanh: "Đi chỗ khác nói chuyện."
Đi chỗ khác cũng chính là vị trí hẻo lánh nhất, cũng là một vị trí ngắm cảnh đẹp nhất.
Dung Nguỵ không nhanh không chậm nói: "Thù lao của Ngụy Thanh là từ năm trăm vạn cho đến một ngàn vạn mỗi tập phim, nhưng tôi cho con bé cái giá thấp nhất như diễn viên ở tuyến hai, em có biết điều kiện nó đồng ý với tôi là gì không?"
Triệu Tử Khanh trợn trắng mắt: "Liên quan gì đến tôi?"
"Không liên quan gì đến em, vậy mà cả ngày em cứ uống rượu bán rẻ tiếng cười đi theo mấy nhà đầu tư lăn lộn làm gì?" Để anh ta phải tức giận.
"Cũng không cần anh quan tâm, tôi cam tâm tình nguyện." Triệu Tử Khanh không nói đạo lý.
Mê Truyện Dịch
Dung Ngụy híp mắt nói: "Dù sao thì tôi cũng đã viết giấy nợ với con bé rồi, muốn biết trên giấy nợ kia viết điều kiện gì không?"