Triệu Tử Khanh nói như vậy, Dung Nguỵ hoàn toàn không biết làm gì, người đàn ông mím chặt môi, nhìn gò má của Triệu Tử Khanh, cô gái này dường như đã gầy đi rất nhiều!
Thật ra, tính đi tính lại thì, Dung Nguỵ và Triệu Tử Khanh có lẽ đã gần một năm không gặp nhau rồi!
Triệu Tử Khanh đang nghĩ, có lẽ cô suýt chút nữa đã quên mất anh rồi!
Cầm cự như vậy cũng không phải chuyện tốt, Triệu Tử Khanh hơi nhíu mày, sau đó nhướng mắt nhìn Dung Ngụy: "Anh còn có chuyện gì không? Nếu không thì có thể..."
Mê Truyện Dịch
“Ở đây có gì ăn không?” Cuối cùng Dung Nguỵ cũng tìm được cớ để không bị đuổi đi.
“Không.” Triệu Tử Khanh bình tĩnh nói.
Dung Ngụy cắn đầu lưỡi: "Vậy quanh chỗ em có gì ăn không?"
"Tôi cũng không rõ, anh tự xuống lầu xem thử đi, bên đường có rất nhiều quán ăn nhanh, có lẽ một số quán còn chưa đóng cửa đâu! Tôi cần làm gấp bản thảo~" Tay của Triệu Tử Khanh chơi đùa với bó hoa kia.
Chức vụ của Dung Nguỵ trong quân đội không hề thấp, anh cũng coi như có tiếng nói trong doanh trại khổng lồ bên kia, so với quyền lực của Cố Thắc Thần thì không phân cao thấp, thậm chí còn cao hơn, có duy nhất một điều không giống, nơi anh đóng giữ là nơi nghèo nhất, khó khăn nhất.
Theo tính khí thường ngày của anh khi huấn luyện cấp dưới và những sĩ quan lớn, bị người khác có thái độ thờ ơ không được hoan nghênh như vậy, có lẽ anh đã sớm quay lưng bỏ đi rồi.
Nhưng nếu anh quay lưng bỏ đi như vậy, có lẽ hoàn toàn game over rồi!
Nhưng nếu anh không đi, cô lại không đón tiếp anh, mặc kệ anh, hơn nữa lại phát lệnh đuổi khách, vậy anh còn ngốc nghếch đứng đây làm cái gì?
Có cần xin lỗi không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7521-ban-trai-cua-toi.html.]
Nhưng cả hai vốn dĩ còn chưa bắt đầu mà! Tại sao phải xin lỗi?
Quả thật, chuyện của cả hai đều là Triệu Tử Khanh tự mình độc diễn, điên cuồng đến căn cứ tìm anh, một cô gái vì để cứu lấy thể diện mà phải nói cô đi tìm cảm hứng sáng tác, thuận đường đến xem xem, người nào nó cũng chiều theo tâm tư của cô, vậy được rồi! Vậy em đi tìm cảm hứng của em được chưa!
Mỗi lần ‘tình cờ gặp’ thực ra đều là bản thân Triệu Tử Khanh tìm đường c.h.ế.t để tạo nên sự bất ngờ, nhưng người bất ngờ mãi mãi vẫn luôn là chính cô, còn người đó thì luôn thờ ơ.
Sau vài lần đóng kín cánh cửa, thông thường các cô gái đều bỏ cuộc thôi!
Nhưng Triệu Tử Khanh quả thật là một Tiểu Cường không thể đánh bại, càng thêm thất vọng, cuối cùng, cô quyết định từ bỏ!
Chuyến du lịch, tìm cảm hứng sáng tác kéo dài trong nhiều tháng lần này đã tiếp thêm sức mạnh cho rất nhiều người trong và ngoài cuộc, Triệu Tử Khanh đã hoàn toàn buông tay, buông tay rồi thật ra cũng không buồn như bản thân nghĩ, bỏ anh ấy vào danh sách đen, số điện thoại di động, số QQ, WeChat, tất cả của Dung Nguỵ đều block hết.
Sau một trận say, sau khi tỉnh dậy cô vẫn là một nữ hán tử!
Nhưng bây giờ anh lại đột nhiên xuất hiện, bất thình lình không báo trước xuất hiện như vậy, tính làm gì?
Nghĩ đến việc ở trước mặt anh ăn bao nhiêu là sự xua đuổi, bị anh từ chối một cách tàn nhẫn ở trước mặt bạn bè và đồng đội của anh, mặc kệ đi, Triệu Tử Khanh từ từ cau mày.
Thật sự không biết lúc đó có phải não mình bị úng nước rồi không, sao cứ phải không cần liêm sỉ bám lấy anh ấy vậy?
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân thật rẻ rúng mới để anh ấy chà đạp lên nhân phẩm của cô không thương tiếc, nhưng dù sao thì Triệu Tử Khanh cũng không trách anh, trên đời này có lẽ người ta có năng lực làm được rất nhiều việc, nhưng đôi khi thực sự không có cách nào để làm cho ai đó yêu mình!
Không yêu thì không yêu, không có lý do, điều này không thể đổ lỗi cho người khác, gần như ngay từ đầu cô đã mắc phải căn bệnh ung thư không thể chữa khỏi, hoàn toàn không thể khống chế bản thân thích người đàn ông này, mới làm ra một số chuyện mà thậm chí bây giờ đến bản thân còn cảm thấy mất mặt.