Sau khi Từ Phượng Chi buông xuống một câu như vậy, bà nhìn về phía trước lạnh lùng nói: "Nhanh lên, đừng lề mề."
An Noãn Noãn cắn môi dưới kéo cửa xe ngồi vào, hôm nay Cố phu nhân tự mình lái xe, bà đạp ga, xe từ từ lao vào dòng xe cộ đông đúc.
Xe của Từ Phượng Chi lái một vòng vào một con phố nhỏ cũ kỹ, cuối cùng dừng lại ở một cánh cổng gỗ.
Từ Phượng Chi tự mình xuống xe, giơ tay bấm chuông cửa, cánh cửa gỗ nặng nề chậm rãi mở ra.
An Noãn Noãn đứng ở cửa, nhìn khung cảnh trong sân, khoảng sân nhỏ lát gạch xanh lam và gạch xám, lối đi lát gạch rêu xanh và những tòa nhà theo phong cách Trung Hoa Dân Quốc. Cảm giác như đang ở trong tứ hợp viện của thời Trung Hoa Dân Quốc.
Nơi này cách nhà cô không xa lắm, có thể gọi là một nơi rất yên tĩnh.
Cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, An Noãn Nam đột nhiên quay đầu lại, thời điểm ánh mắt chạm nhau, cô cảm thấy vị phu nhân trước mặt rất quen thuộc, vừa nghĩ ra đó chính là vợ của thị trưởng, La Tây, người mà cô đã gặp tại trung tâm mua sắm ngày hôm đó.
Từ Phượng Chi chán ghét liếc nhìn An Noãn Noãn, cô lúc này mới định thần lại, nhìn La Tây trên bậc thang khẽ gật đầu: "Chào sở phu nhân!"
La Tây vốn là một phụ nữ đến từ vùng đất nhỏ bé, nhưng bây giờ bà ta đã có một giá trị khác, ở nơi nào bà ta cũng toát lên khí chất và dáng vẻ của một quý phu nhân, hơn nữa bà ta còn là vợ của thị trưởng, nên lúc này bà ta cũng không làm trò trước mặt Từ Phượng Chi mà làm khó An Noãn Noãn, bà ta cũng nở nụ cười không mặn không nhạt đối với An Noãn Noãn: "Xin chào."
Trong khoảnh khắc tiếp theo, La Tây nhìn Từ Phượng Chi một người khí chất tao nhã, đoan trang của giới thượng lưu, cười tươi như hoa nói: "Bà cũng khá nhanh đấy, ừm, hôm nay bộ đồ này hợp với bà lắm!"
Từ Phượng Chí có vẻ tâm tình không tốt “Ừm!” một tiếng xong xua tay: “Mặc bừa ấy mà, đâu giống như bà, sửa soạn cả ngày cũng không xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-752-day-la-tiet-tau-nay-la-muon-ep-chet-nguoi-sao.html.]
La Tây mặc một một bộ đồ là trang phục cách tân của phụ nữ Mãn Thanh. Nó thực sự rất đoan trang.
An Noãn Noãn cứ ngơ ngác nhìn hai phu nhân, cô không thể đoán ra, cho dù Từ Phượng Chi đưa cho cô giấy ly hôn, cũng không cần vợ thị trưởng làm chứng! Cho dù nghĩ như thế nào, đều cảm thấy không hợp với lẽ thường!
Thấy Từ Phượng Chi đang nhíu mày nhìn An Noãn Noãn, La Tây cố ý nói: "Vậy thì mẹ chồng con dâu cư từ từ trò chuyện, tôi sẽ không làm phiền nữa, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau." Khi những lời này rơi xuống, La Tây vặn vẹo, bước về phía sau.
Sau khi Từ Phượng Chi tháo kính ra, An Noãn Noãn có thể nhìn thấy rõ ràng rằng, bà ấy có vẻ gầy hơn trước rất nhiều, quầng thâm và bọng phía dưới mắt cũng nghiêm trọng, lúc này tình trạng của Từ Phượng Chi quả thực không thể so sánh với La Tây được.
Từ Phượng Chi chán ghét liếc nhìn An Noãn Noãn, nói: "Tôi nghe nói cô đã đi làm?"
An Noãn Noãn hoàn toàn không thể khống chế được tần suất nỏng nảy của Từ Phượng Chi, liền gật đầu liên tục: "Vâng, Vâng!"
Từ Phượng Chi nhìn chằm chằm An Noãn Noãn, sau đó liếc nhìn màn hình, nói: "Tại sao cô không làm những gì đã hứa với tôi?"
An Noãn Noãn cố gắng tiêu hóa những lời nói của Từ Phượng Chi, sau đó cô nhíu đôi lông mày thanh tú, hơi nâng cằm và nói: "Thời gian này tôi thực sự không liên lạc với con trai bà và cũng không gặp anh ấy. Nếu bà không tin thì bây giờ chúng ta có thể đến phòng kinh doanh và in ra dữ liệu ca làm của tôi. Tôi không liên lạc với anh ấy, anh ấy cũng không liên lạc với tôi."
Từ Phượng Chi nhíu mày, nhìn An Noãn Noãn nói: "Thật không?"
An Noãn Noãn bắt gặp ánh mắt của bà: “Vâng, thưa bà, đó là sự thật. Tôi thề.” Giọng điệu của cô cũng không tốt lắm, đây là tiết tấu muốn ép người ta c.h.ế.t sao!
Từ Phượng Chi nhíu mày, vậy thì tại sao con trai bà lại thờ ơ khi nhìn thấy rất nhiều bức ảnh mơ hồ của An Noãn Noãn và Lục Tĩnh Vũ và những người đàn ông khác!
Mê Truyện Dịch