Hả?
Tại sao tất cả mọi người trong phòng đang nhìn vào cậu bé?
An An hoài nghi nâng ánh mắt đen nhánh sáng ngời nhìn kỹ mỗi người.
"An An, mami cùng em gái đâu? Sao con lại đi một mình?” Hoắc Lệ Hành nhìn con trai đưa tay nói.
Mê Truyện Dịch
An An nhảy tót vào vòng tay Hoắc Lệ Hành: "Mami cùng muội muội ở phía sau! Ba làm sao mà lại bị ngã nghiêm trọng như vậy? Có đau lắm không?”
Khóe môi Hoắc Lệ Hành cong lên: "Không đau lắm, đến đây, mau leo lên đây hôn ba!”
Tiểu tử kia bò lên giường, hôn lên mặt Hoắc Lệ Hành vài cái, động tĩnh trước cửa ngày càng lớn, mọi người quay đầu lại nhìn, đây mới là bảo bối nhỏ đáng yêu hơn cả bước vào phòng!
Ninh Ninh, vậy quả thực rất dễ thương khỏi phải bàn!
Váy bồng bềnh công chúa màu hồng, kẹp tóc bướm hồng dán trên mái đầu nấm, quần tất màu trắng, giày da nhỏ màu trắng!
Bộ dạng cô bé giống như tiểu công chúa đi ra từ quảng cáo trên TV, dễ nhìn thấy khiến tất cả mọi người nín thở, đặc biệt là ba Hoắc Lệ Hành, ông cho rằng mình đang nằm mơ, hai đứa nhỏ này làm cho đầu ông có chút choáng váng, mà cha mẹ Lư Thiếu Hoa cùng nhau đến đây cũng chính là cô và dượng của Hoắc Lệ Hành, cũng đều bị hai bảo bối nhỏ làm cho cho mê mẩn, nửa ngày là không hồi phục tinh thần lại.
Sao người lớn đều phản ứng quá mức như vậy?
Hoắc Lệ Hành dặn dò Lư Thiếu Hoa, chỉ nói cho người lớn rằng Cố An Ninh sinh con cho nhà họ Hoắc, cũng không nói cho bọn họ biết chuyện là hai đứa trẻ là sinh đôi.
Hôm qua Hoắc Lệ Hành sau khi ra khỏi phòng giải phẫu nằm trên giường bệnh nói với Lư Thiếu Hoa như vậy: "... Dù sao cậu cũng biết tôi và Cố An Ninh đều có con rồi, tiểu tử cậu cũng đừng làm phiền nữa, dù sao tôi và cậu cũng là người một nhà, An Ninh và bọn nhỏ sớm muộn gì cũng phải về lại gia đình, cậu phải nói nhiều lời tốt trước mặt người lớn mới được..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7391-than-bien-minh-hoac-le-hanh.html.]
“Ninh Ninh, mau tới đây cùng ông nội, bà cô cùng ông dượng nào! Hoắc Lệ Hành vốn đang chờ Lư Thiếu Hoa giúp đỡ anh, nhưng tiểu tử này thì không sao, vừa nhìn thấy Cố An Ninh liền ngẩn người, nào nhớ rõ lời anh nói, Hoắc Lệ Hành tức giận sám mặt.
Ninh Ninh kéo tay Cố An Ninh đi về phía Hoắc Lệ Hành, đôi mắt to ngập nước nhìn người trong phòng, lại nhìn Hoắc Lệ Hành, lẩm bẩm nói: "Ba ba, người bị sưng sao?”
Hoắc Lệ Hành nhìn Ninh Ninh nhíu mày cười, đưa tay ôm Ninh Ninh bên giường nói: "Con nhớ ba ba sao?”
Bé con gật đầu: "Ừ! Con nhớ ba! Cũng nhớ mẹ nữa ~ Nhưng sao ba ba lại bị thương vậy?”
“Chụt~"
Hoắc Lệ Hành hôn Ninh Ninh một cái: "Lúc đánh người xấu bị thương, nhưng mà không sao hết, đã không còn đau nữa rồi.”
An An dõng dạc nói: "Ba ba không hôn con~" Nhưng cậu bé nói ra lời chua ngoa, ghen tuông này lại kèm theo một nụ cười nhếch mép không mấy thiện cảm.
Hoắc Lệ Hành xoa đầu con trai: "Hôn rồi, vừa rồi không phải An An không hôn ba ba sao?”
Hoắc Lệ Hành nói dứt lời, nói với hai đứa nhỏ một cách trang trọng: "Ba giới thiệu hai con với hai lão gia gia và bà có được không?”
Cố An Ninh đang kiên nhẫn bắt chuyện với Hoắc Chí Thành và cha mẹ Lư Thiếu Hoa, mấy vị trưởng bối ngẩn ngơ đã bị Hoắc Lệ Hành kéo về thần trí.
"An Ninh, hai đứa bé xinh đẹp này đều do cháu sinh ra sao?" Mẹ Lư Thiếu Hoa hoàn hồn chỉ vào hai bảo bối nhỏ hỏi Cố An Ninh.
Cố An Ninh gật đầu: "Đúng vậy! Hai bé là sinh đôi, bé trai là anh cả tên là An An, bé gái là em gái tên là Ninh Ninh.”
Cố An Ninh vừa nói ra lời này, người lớn lại một lần nữa ngẩn ngơ như lúc mới nhìn thấy hai bảo bối.