Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 735:2 Anh cũng không nghèo đến nỗi không có cơm ăn

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:30:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảnh đêm thật đẹp, Hoắc Lệ Hành vốn đã kiệt sức rồi, không phải kiệt quệ về thể xác mà là kiệt quệ về tinh thần, vì vậy, anh rất muốn có một người phụ nữ yên tĩnh và hiểu chuyện ở bên cạnh, chỉ cần yên lặng cùng ngắm nhìn cảnh biển về đêm và bầu trời lặng lẽ cùng gió biển thôi, thật là một điều tuyệt đẹp!

Tuy nhiên, Cố An Ninh rõ ràng không có ý định đi cùng anh ta, thay vào đó, cô cảm thấy phiền chán và muốn phân rõ giới hạn với anh ta.

Hoắc Lệ Hành từ từ buông Cố An Ninh ra, lần này Cố An Ninh gần như đứng dậy khỏi mặt đất, tránh xa Hoắc Lệ Hành.

Gió biển lay động mái tóc của cô: "Về thôi! Tụi nhỏ nếu không thấy tôi sẽ quấy dì Dương."

Hoắc Lệ Hành thấy Cố An Ninh chỉ bình tĩnh khi nhắc đến hai đứa trẻ, giao tiếp cũng rất trôi chảy. Nhưng anh vẫn muốn cùng cô ngoài việc nói đến hai đứa trẻ ra thì vẫn có chút tiến triển khác, chuyện này thật là khó mà.

Về việc Diệp Minh Nguyệt bị anh giam cầm, anh không muốn nói với Cố An Ninh, và anh cũng không muốn nói với ai. Đó là một vết nhơ lớn và là vết đen trong cuộc đời anh mà không thể rửa sạch. Ngay cả bản thân anh cũng nghĩ mình bị như vậy thật nực cười và thảm hại!

Đây cũng là ứng nghiệm của câu nói: “Người đáng thương thì ắt có chỗ đáng giận!” Đáng đời Hoắc Lệ Hành anh!

Đáng bị như vậy mà!

Diệp Minh Nguyệt hiện đã hoàn toàn bị Hoắc Lệ Hành làm cho tinh thần lơ là. Việc anh giam giữ chỉ là sự giam cầm về tinh thần. Hành động và quyền ra vào của cô ta vẫn vô cùng tự do, nhưng mọi hành động và những gì cô ta nhìn thấy ở bất cứ nơi nào cô ta đi hàng ngày đều nằm trong sự kiểm soát của Hoắc Lệ Hành.

Để làm rõ mọi chuyện lúc trước, anh chỉ có thể dùng chiêu này, tuy rằng rất mạo hiểm, nhưng Hoắc Lệ Hành đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê một số lượng lớn người, vì vậy trước hết là bọn trẻ và Cố An Ninh phải được an toàn, gia đình của cô ấy bình an vô sự, hãy để Diệp Minh Nguyệt và Cung Hải Yến nhảy nhót diễn hài kịch của họ đi!

Để giảm bớt việc anh ta phí sức để ép buộc Diệp Minh Nguyệt và Cung Hiểu Yến nói ra sự thật, ngược lại không bức ra được điều gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7352-anh-cung-khong-ngheo-den-noi-khong-co-com-an.html.]

Nhưng giờ phút này Hoắc Lệ Hành cảm thấy mình đặc biệt cô độc, nghĩ đến chuyện lúc trước liền tức giận, lúc tức giận đều xuất hiện sắc mặt của phụ nữ kia dùng mọi thủ đoạn để dụ dỗ anh, còn đưa ra mọi kĩ xảo để làm cho anh vui vẻ, nhưng bây giờ thì sao!

Anh ta muốn ăn một bữa cơm yên tĩnh không có người ăn cùng, nhưng bây giờ nhìn thấy điệu bộ kinh tởm của Diệp Minh Nguyệt, anh ta thậm chí không thể uống nước, chỉ muốn giải quyết mọi việc càng sớm càng tốt, đem hai người phụ nữ đó xử lý cũng là cách để được giải thoát.

Nhưng một số chuyện đã qua quá lâu, và một số việc đã muốn ăn sâu bén rễ, muốn nhổ đi thì không dễ dàng như vậy.

Người c.h.ế.t không nói được, gần như toàn bộ dấu vết điều tra đã bị phá hủy, giờ chỉ còn lại Diệp Minh Nguyệt và Cung Hiểu Yến, ngày nào cũng nghĩ cách đào hố cho bọn họ nhảy vào, chỉ khi đó mới nắm được bằng chứng và chân tướng.

Chỉ một từ thôi đó là mệt!

Thực sự không dễ dàng gì cho Hoắc Lệ Hành, nhưng anh có thể nói ra với Cố An Ninh không?

Hoắc Lệ Hành lại cáu kỉnh lấy hộp thuốc ra châm một điếu thuốc, Cố An Ninh cau mày nhìn nó: "Anh hút thuốc thay cho ăn cơm à?"

Mê Truyện Dịch

Từ khi bước ra khỏi nhà của Trình Thiên Vũ, Cố An Ninh cảm thấy Hoắc Lệ Hành gần như đã hút hết một bao thuốc!

Cố An Ninh cũng chỉ là tùy tiện nói ra một câu, Hoắc Lệ Hành cầm lấy điếu thuốc trên khóe môi, véo ở đầu ngón tay, trầm mặc nhìn Cố An Ninh: "An Ninh, cả ngày hôm nay tôi chưa được ăn cơm."

Cố An Ninh không cùng sóng với Hoắc Lệ Hành, thẳng thắn nói: "Vậy chỉ có thể trách anh không ăn, anh cũng không nghèo đến nỗi không có cơm ăn."

"Thịt nướng trên đảo kia rất ngon. Chúng ta hãy đi tàu qua đó ăn đi, hửm?" Hoắc Lệ Hành hướng mắt về phía hòn đảo đang sáng, hướng về phía Cố An Ninh hỏi.

Loading...