Cố An Ninh nhắm mắt hồi lâu mới mở mắt nói: "Tôi cũng không muốn như thế này, việc tỏ ra già mồm rất mệt, nhưng như thế này đều là do anh ép tôi."
Hoắc Lệ Hành nhíu mày không hài lòng: "Tôi ép em? Tôi bắt em bỏ đứa nhỏ ở nhà rồi đi nấu cơm cho Trình Thiên Vũ sao?"
Cố An Ninh cảm thấy rằng nếu cô ấy có một con d.a.o trong tay vào lúc này, cô ấy nhất định sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u của Hoắc Lệ Hành mà không do dự.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Cố An Ninh nói: "Hoắc Lệ Hành, tôi không quan tâm anh muốn như thế nào, những gì cần nói đã nói rất rõ ràng rồi, bọn trẻ tính là đã nhận anh rồi, mà anh có quyền tự do thăm chúng bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, anh chỉ có quyền tự do về điều này, còn về quyền lợi anh không xứng có đâu. Vì vậy, anh không có quyền can thiệp vào những việc khác, chẳng hạn như tôi nấu cơm cho ai, tôi hẹn hò với ai, đều không liên quan đến việc anh có được thăm bọn trẻ hay không."
Hoắc Lệ Hành chỉ nhìn Cố An Ninh mà không lên tiếng, mặc kệ cô nói gì, anh vẫn im lặng, nghịch điếu thuốc và bật lửa qua lại trong tay.
"Đúng vậy, chúng ta đều là người lớn. Không cần thiết phải chơi những trò chơi ấu trĩ đó. Anh có vợ rồi, tôi cũng có cuộc sống của tôi. Đây là cách sống của riêng chúng ta, chỉ là kẹp ở giữa là bọn trẻ nhưng cũng chỉ là tụi nhỏ thôi. Nếu như anh không biết sự tồn tại của An An và Ninh Ninh, trên thực tế nếu chúng ta thực sự gặp lại có lẽ vẫn là thâm cừu đại hận mà thôi."
"Bây giờ, chúng ta không tính là kẻ thù, nhưng không thể trở thành cái loại tình nhân mập mờ. Tôi không muốn cùng quá khứ liên lụy không dứt. Như vậy đối với đứa nhỏ là một cái giao dục tiêu cực mà thôi."
"Xuy~"
Hoắc Lệ Hành chế nhạo một tiếng: "Mập mờ, tình nhân không trong sáng?"
Cố An Ninh thực sự không thích vẻ mặt của Hoắc Lệ Hành, nhíu mày càng sâu: "Về trước đi! Đây là lần cuối cùng, lần sau không được viện cớ này nữa."
Hoắc Lệ Hành không phụ lòng mong muốn của Cố An Ninh, mà ủ rũ nói: "Sao lại không được viện cớ này nữa, em nói nghe xem?"
Cố An Ninh nheo mắt, trong mắt hiện lên sự căm hận vô tận: "Tôi sẽ chuẩn bị cho anh một con dao, tùy thời cho anh một nhát."
Vẻ mặt của Hoắc Lệ Hành trong phút chốc trở nên ảm đạm, anh mím chặt môi, khởi động xe.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7332-toi-se-cho-anh-mot-dao.html.]
Chiếc xe phóng hết tốc lực, nhưng Cố An Ninh vẫn chưa thắt dây an toàn cho đến khi cô bị lắc lư từ trái sang phải cho đến khi trở nên cáu kỉnh và phát hiện ra rằng chiếc xe đã rời khỏi thành phố và không còn trên đường về nhà.
“Anh muốn làm gì?” Cố An Ninh tức giận nói.
“Ngồi cho vững, nếu không tôi sẽ xử em trên xe.” Giọng nói của Hoắc Lệ Hành đầy sát khí.
Cố An Ninh không lên tiếng nữa, chiếc xe chạy càng lúc càng nhanh, cô sắp bị văng lên kính chắn gió rồi.
“Thắt dây an toàn vào.” Hoắc Lệ Hành cau mày nhìn điều kiện đường xá phía trước.
Cố An Ninh nhận ra rằng cô ấy chưa thắt dây an toàn, cô ấy bắt đầu cãi nhau với Hoắc Lệ Hành ngay khi bước lên xe.
Xe dừng lại bên biển, Hoắc Lệ Hành xuống xe châm một điếu thuốc, Cố An Ninh đi xuống, đứng ở nơi cách Hoắc Lệ Hành rất xa, gọi điện thoại cho dì Dương, nói có việc nên sẽ về muộn.
Dì Dương lại nói nghe được An An và Ninh Ninh nói rằng Hoắc Lệ Hành đi đón Cố An Ninh là thật hay giả.
Cố An Ninh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hoắc Lệ Hành, nói vào điện thoại: "Là thật, nhưng dì yên tâm sẽ không có chuyện đâu, có dây dưa với ai cũng không dây dưa với anh ta, ngoài bọn trẻ ra thì con và anh ta không có quan hệ gì cả."
Hoắc Lệ Hành hút thuốc xong, cởi áo khoác khoác lên người Cố An Ninh: “Đi ra phía trước ngồi đi.” Nói xong, nắm cổ tay Cố An Ninh dắt đi.
Cố An Ninh giãy dụa vài cái: "Tôi không đi, ngồi ở chỗ này cũng được rồi."
Không có ai trên bãi biển, Cố An Ninh không muốn chấp nhận bất kỳ rủi ro nào liên quan đến tính mạng của mình.