Cố Bắc Thần từ từ nhắm mắt lại, đưa tay lên, ngón tay cái thô ráp lau nước mắt trên mặt cô từng chút một, nhưng nước mắt của cô chảy càng lúc càng chảy càng nhiều như là vỡ đê vậy.
Anh nhíu mày, kéo cô vào lòng, dùng đôi tay to vỗ nhẹ vào lưng cô rồi cúi đầu xuống, khi một nụ hôn dịu dàng và độc đoán rơi xuống, anh từng chút một hôn lên giọt nước mắt trên má cô, thầm thở dài: “Được rồi, ăn tối xong, anh sẽ đưa hai người về."
An Noãn Noãn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây phút sau, cô lại trở nên vô cùng sợ hãi, loại cảm giác sợ hãi mất đi mà cô chưa từng trải qua, ngoại trừ việc bà ngoại bị bệnh thì tại thời điểm này phải đối mặt với Cố Bắc Thần cô lại cảm thấy như vậy!
An Noãn Noãn rũ xuống hàng mi mảnh mai, kiễng chân hôn lên khóe miệng Cố Bắc Thần nhẹ như lông hồng: "Cho em một chút thời gian để em có đủ tư cách xứng đáng với anh, được không, chú Cố?"
Đây là lần đầu tiên Cố Bắc Thần được An Noãn Noãn chủ động hôn. Cô ấy còn trêu anh gọi anh là chú Cố. Ai đó vui sướng như một đứa trẻ được cho kẹo đường. Anh ôm eo cô ấy bằng một tay, còn tay kia thì thật chậm rãi đưa lên chạm vào khóe miệng, sắc mặt tối tăm bỗng trở nên tốt đẹp, cúi đầu hạ xuống gò má ửng hồng, trán, ấn đường của cô vài nụ hôn ấm áp, giọng nói ngây ngốc bất lực nói: "Nha đầu thối, anh thấy bây giờ chúng ta đã rất đẹp đôi, nhưng chỉ cần em có thể nghĩ những điều khiến em vui thì đều được cả, nhưng không cho phép suy nghĩ lung tung nhé?"
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn ra sức gật đầu: "Đương nhiên sẽ không nghĩ lung tung rồi, nhưng anh phải hứa với em là, là anh không được phép gặp em."
Cố Bắc Thần nhíu mày, đây hẳn là ý của mẹ anh, nếu không làm sao cô có thể đột nhiên không bình thường mà lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Cố Bắc Thần hít sâu một hơi, đôi mắt đen láy nhìn An Noãn Noãn: “Em phải tin tưởng anh, anh có đủ khả năng gìn giữ hôn nhân cùng vận mệnh của mình, nhưng trước tiên là em cũng phải tin tưởng vào chính mình. Hai người đồng tâm hiệp lực, không ai khác không thể can thiệp vào được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-732-khong-no-tu-bo.html.]
An Noãn Noãn cảm thấy dù sao lời của Từ Phượng Chi cũng không thể nói ra trước mặt Cố Bắc Thần, vì vậy nhíu mày gật đầu: "Em biết, vì vậy em cần thêm thời gian."
Cố Bắc Thần chỉ đơn giản là không biết phải làm gì với cô, nên một lúc sau anh mới nói: "Được rồi, nhưng em phải nghe lời anh và phải đổi một căn nhà khác. Căn nhà kia quá hẻo lánh và bất tiện."
An Noãn Noãn cũng nhướn mày giống anh: "Không được, căn đó tiền thuê nhà rẻ, ra ngoài là có trạm xe buýt và tàu điện ngầm. Tất cả mọi thứ trong căn nhà đó đều do em thiết kế và sắp đặt theo sở thích của em, em đã quen rồi và nghĩ rằng nó khá tốt."
Cố Bắc Thần không biết Từ Phượng Chi đã nói gì với An Noãn Noãn, nhưng tư thế của nha đầu này rất nghiêm túc, nên anh tạm thời làm theo ý cô.
Ba người vừa xuống lầu liền nhìn thấy Vương Tranh vội vàng đậu xe bên cạnh xe của Cố Bắc Thần, mạnh mẽ đi vào chỗ ngồi lái xe của Cố Bắc Thần vài bước, bên tai thì thào nói: "Nhận được thư mời của Phó thị trưởng Sở." Tối nay mời anh dùng một bữa ăn nhẹ."
Cố Bắc Thần nheo mắt: "Ông ấy có nói có chuyện gì không?"
Vương Tranh nói: "Ông ấy không có nói gì, anh cũng biết đấy, tôi chỉ là tên sai vặt, làm sao dám hỏi ngài thị trưởng nhiều như vậy."
Cố Bắc Thần quay đầu suy nghĩ một lúc, rồi trầm ngâm nói: "Chuyển lời đến ông ấy, vậy tối nay đi!"