Cô chỉ muốn hai đứa nhỏ được trưởng thành trong vui vẻ và bình yên mà thôi, còn lại mọi đau thương cứ để cho cô gánh vác hết, cứ coi như là cô đang nợ mọi người vậy!
“Không sao, vậy em đi thay chị là được rồi! Có thể làm việc chung với chị hay không em còn không biết hay sao? Hơn nữa, mọi người cứ làm việc hòa thuận với nhau là được rồi.”
Tiểu Thu đành phải gật đầu mà nói: “Vậy cũng được. Em nhất định sẽ dẫn bọn họ đến chỗ sang trọng một chút, cho chị nhìn hóa đơn xong sẽ tỉnh táo hơn.”
“Ha ha~ Không sao hết, mọi người vui vẻ là được rồi, con bé em thật là, đi mau đi!”
Sau khi Cố An Ninh xuống lầu, Trình Thiên Vũ đã đứng hút thuốc trước đầu xe chờ cô.
Bước xuống bậc thang, hai người không nói gì cả. Lúc trước, khi Hoắc Lệ Hành còn chưa xuất hiện, Trình Thiên Vũ còn có thể đem ba mẹ con cô giấu đi. Bây giờ không thể giấu được nữa, vậy thì cứ quang minh chính đại đến công ty cô mà tìm.
Tối nay, Lục Bắc đã nhận được tin tức, anh ta cố ý cho người thả Trình Thiên Vũ đi, vì vậy, lúc nãy anh ấy mới có thể đứng chờ được tới lúc Cố An Ninh xuống lầu.
Cố An Ninh biết Trình Thiên Vũ đã về, cô cũng không quá hy vọng anh ấy sẽ đi tìm cô. Đối với một chuyện không có kết quả, vậy thì cũng không cần lãng phí tình cảm và thời gian của nhau làm gì.
“Sao trễ thế này rồi mà anh vẫn còn ở đây?” Cố An Ninh lên tiếng trước, phá vỡ không khí im lặng.
Mê Truyện Dịch
Trình Thiên Vũ không nói lời nào, anh kéo cửa của ghế phó lái ra: “Lên xe.”
Sau khi Cố An Ninh lên xe, Trình Thiên Vũ cũng ngồi vào chỗ của mình, cũng không quên nhắc nhở cô: “Thắt dây an toàn vào.”
“Muốn ăn cái gì?” Trình Thiên Vũ đột nhiên hỏi cô.
Cố An Ninh có chút một mỏi, cô ngơ người ra một chút rồi đáp lại anh: “Anh còn chưa ăn tối nữa sao?”
“Chẳng lẽ em ăn rồi sao?” Trình Thiên Vũ quả thật rất ít nói, đương nhiên, anh ấy cũng cảm thấy tức giận vô cớ, còn cực kỳ giận là đằng khác. Tuy vậy nhưng anh ấy không muốn nổi nóng trước mặt cô, dù sao thì đó cũng chỉ là cảm xúc của riêng anh ấy, không liên quan gì đến cô cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7312-hom-nay-buon-ban-co-loi-em-re-cua-anh-that-co-tien-do.html.]
Ngày hôm nay, ở nhà họ Trình, ngoại trừ Trần Sa Sa và dì Tuyết, thì cô bảy dì tám gì đó kéo cả đoàn người tới khuyên Trình Thiên Vũ đi xem mắt. Người nào đó thiếu chút nữa là tức c.h.ế.t luôn rồi, anh ấy cũng không có cách nào để phát tín hiệu cầu cứu với Trần Sa Sa.
Và cũng rất không uổng công anh ấy thương yêu đứa em gái ngốc nghếch bấy lâu, vào ngay thời khắc mấu chốt, cũng nhờ có con bé, anh mới được ông cụ thả đi.
Cố An Ninh cong khóe môi lên tạo thành nụ cười: “Nhất định là anh đã bị ông cụ nhà anh ép hôn rồi.”
Trình Thiên Vũ bỗng nhiên đạp hết tốc lực lên chân ga, cũng may là có thắt dây an toàn, không thôi là Cố An ninh cũng văng ra ngoài luôn rồi!
Thú vui lớn nhất của Trình Thiên Vũ chính là đua xe, anh ấy luôn cảm thấy việc đua xe có thể giải quyết được mọi áp lực của anh, có thể giúp anh thả lỏng. Nhưng lại có rất nhiều người cảm thấy một tay đua chuyên nghiệp thì lại không tập trung cao độ!
Cố An Ninh nắm chặt lấy dây an toàn của mình: “Nè, anh lái chậm một chút đi, ở đây là nội thành chứ không phải là ngoại ô đâu!”
Dù gì thì Trình Thiên Vũ cũng là người đàn ông có trách nhiệm, đi được vài trăm mét anh ấy liền hạ tốc độ xuống mức bình thường.
Cố An Ninh phát hiện ra, hôm nay tâm trạng của người này không được tốt: “Em mời anh ăn cơm, hôm nay em buôn bán có lời, em rể của anh thật là có tiền đó, cho nên, em mời anh ăn một bữa lớn luôn!”
“Phì~”
Trình Thiên Vũ bị Cố An Ninh chọc cho phì cười: “Em rất biết cách mượn hoa kính phật* rồi đó! Rồi, nói đi, em muốn ăn cái gì, anh mời em. Có lẽ là từ nay về sau không có nhiều cơ hội được mời em thế này nữa đâu.”
*Mượn hoa kính phật: là mượn đồ của người này để tiếp đãi người kia, ý ở đây là An Ninh nói mình lấy tiền của Đường Thần để mời Thiên Vũ đi ăn.
Cố An Ninh nở nụ cười: “Vậy thì vẫn là quán cơm tại nhà đi, em tự mình xuống bếp nấu cơm cho anh ăn, coi như là làm một buổi lễ cáo biệt.”
“Vậy thì đến chỗ anh đi! Vừa hay hôm nay dì Tuyết và Sa Sa có mua rất nhiều đồ nấu ăn qua cho anh.”
Cố An Ninh gật đầu: “Cũng được, gần hơn đến nhà em. Ăn xong anh không cần chở em về, em đi bộ về là được rồi.”