Cố Bắc Thần lần này không còn nuông chiều với cô nữa, trán nổi đầy những đường đen: "Đã nói rằng không thể cởi nó ra được. tay em vốn dĩ không có xương tại sao lại bị đau được."
Thấy ai đó đang tức giận, An Noãn Noãn gạt bàn tay của mình ra và nói: “Vậy thì em và Tinh Tinh sẽ trở về sống ở chỗ em.” Khi nói điều này, cô ấy nhìn Cố Bắc Thần với ánh mắt khiêu khích.
Nhìn đi! Con người là sinh vật quen ăn mềm và sợ cứng rắn, hai người mới chung sống với nhau chỉ được vài ngày đã đều muốn “ăn” nhau đến nơi, An Noãn Noãn ít nhiều vẫn có thể cảm thấy người đàn ông này rất thích cô. Nếu không thì tại sao anh lại để cô khiêu khích trước mặt anh như vậy!
Cố Bắc Thần nhìn vẻ mặt vui đùa đầy khiêu khích của cô, một lần nữa suy nghĩ của anh lại trôi về vùng đồng cỏ trên thảo nguyên đầy bụi bặm, sự khiêu khích đó đầy kiêu ngạo và độc đoán.
Nụ cười của người nào đó càng lúc càng nóng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt.
Văn Tinh Tinh "khụ!" một tiếng, liếc nhìn An Noãn Noãn: "Hai người cứ nhìn nhau nghiên cứu đi. Tôi đi ra bên ngoài chờ hai người."
Khi trong phòng bệnh chỉ còn Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn, phong cách hoàn toàn đã thay đổi.
Cố Bắc Thần biết rằng rất khó từ trong miệng An Noãn Noãn biết được Từ Phượng Chi đã nói gì, vì vậy anh không ép cô, không làm cô khó xử, vì vậy anh kéo cô vào vòng tay của mình, siết c.h.ặ.t đ.ầ.u cô bằng hai bàn tay to lớn, buộc cô phải nhìn lên.
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, nhẹ nhàng nói: "Nhưng, nhưng những gì anh nói ..." Cô im lặng khi nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với những gì mình đang nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-731-khong-no-tu-bo.html.]
“Nhưng, nhưng anh đã nói gì, hả?” Cố Bắc Thần nhìn cô với khuôn mặt tối sầm lại, trong âm thanh mang theo ý cười nhàn nhàn.
An Noãn Noãn trừng mắt nhìn người nào đó, cũng học theo anh cách nói chuyện, vài giây tiếp theo vẫn rất nghiêm túc nói: "Dù sao, tạm thời, tạm thời e sẽ về ở chỗ em! Văn Tinh Tinh và em còn có những việc cần phải làm." Cái này anh cũng biết mà, ở chỗ anh không thuận tiện cho lắm."
Ngực Cố Bắc Thần phập phồng, hồi lâu mới thốt lên: "Hình như em đã sai rồi. Chúng ta đã kết hôn, Chúng ta là vợ chồng nhưng em cứ luôn miệng nói, chỗ anh, chỗ em. Ý em là gì đây?"
An Noãn Nam cũng vừa bực vừa lo lắng, vì nếu cứ quấn lấy anh như thế này sẽ bị Từ Phượng Chi biết được, bà không tin lời mình nói, như vậy thì toi đời, nhưng cô phải nói sao để anh mới không quấn lấy mình như vậy đây!
Cô thực sự không muốn bà ngoại phải khổ sở nữa, cô biết mình không phải là đối thủ của Từ Phượng Chi và không thể đối phó với bà, cho đến khi bà thỏa hiệp và nhận cô là con dâu, điều mấu chốt là lần này có vẻ như đã có quá nhiều rắc rối. Từ giọng điệu mà Phượng Chi nói ra thì có thể phán đoán được. Không chỉ chồng của bà không thích cô, mà ngay cả ông nội và bà nội của gia đình nhà họ Cố có khả năng cũng sẽ ghét cô.
Thật ra, cô cũng muốn nói một điều gì đó đặc biệt khó nghe, yêu cầu Cố Bắc Thần rời bỏ cô và quay đầu đi, nhưng không biết tại sao cô lại không thể nói ra. Không phải cô không thể chịu đựng được, nhưng mà là?
Xem ra cô thật sự lo lắng anh sẽ rời bỏ cô, thật ra cô cũng không muốn từ bỏ một người đàn ông tốt như vậy, nhưng cô càng không muốn bà ngoại gặp phải phiền phức, càng không muốn xúc phạm đến Từ Phượng Chi và gia đình nhà họ Cố!
Vậy cô phải làm sao bây giờ?
Đột nhiên, Cố Bắc Thần phát hiện cô gái trong vòng tay đang nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt trong veo, nhìn anh không chớp, nước mắt rơi từng giọt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc trước mặt anh, nước mắt của cô rất sạch sẽ từng giọt từng giọt rơi xuống, cô khóc không có một chút âm thanh hay nghẹn ngào gì cả, chỉ yên lặng rơi nước mắt, nhìn anh!