Cố An Ninh thật sự không muốn dì Dương phải vất vả, đến nửa đêm, cô lăn lộn mãi trên giường không ngủ được, cô nhẹ tay mở cửa ra, không ngờ lại bị dọa một tiếng.
Dì Dương lại đang ngồi ở phòng khách đợi cô!
“Nếu như con còn chưa chịu quay lại thì thật sự là dì sẽ đi cửa phòng đối diện gõ cửa đó.” Dì Dương thật sự coi ba mẹ con bọn họ như con gái ruột và cháu ruột của mình mà đối đãi với bọn họ.
Từ trước đến nay, Hoắc Lệ Hành vẫn luôn nhìn rõ thái độ của dì Dương, người phụ nữ trung niên này thật sự rất trung thực. Mãi đến gần đây, Hoắc Lệ Hành mới biết được, bà chính là công nhân đời đầu tiên cho công xưởng của nhà họ Cố, khi cha mẹ của Cố An Ninh lâm bệnh nặng, cũng là do hai vợ chồng bà ở bên chăm sóc cho bọn họ.
Lúc đó, Hoắc Lệ Hành rất kiêu ngạo. Bản thân anh bài xích cuộc hôn nhân áp đặt kia, cho nên anh bài xích, lạnh nhạt với tất cả mọi người ở nhà họ Cố, huống chi là một người làm như dì Dương.”
Cố An Ninh ngại ngùng nói: “Vừa nãy con phải bàn bạc chút chuyện công việc với Tổng giám đốc Hoắc, ngày mai anh ta phải về lại thành phố B rồi.”
“Dì à, con đi xem hai đứa nhỏ một chút.” Thái độ của Hoắc Lệ Hành hòa hoãn hơn không ít.
Giờ phút này, dì Dương như đại diện cho trưởng bối của Cố An Ninh, bà lạnh mặt đi nhìn Hoắc Lệ Hành: “Gần đây An Ninh có xảy ra chút chuyện, ban ngày cậu đón hai đứa nhỏ đi, còn chơi với chúng, chuyện đó tôi cũng không có ý kiến. Nhưng cậu nên nhớ, không phải là An Ninh nhà chúng tôi có ý đồ trèo cao gì với ông chủ Hoắc cậu, tôi cũng không muốn gây nên bóng ma tâm lý gì đó với bọn nhỏ, cho nên, đây là một cách khoan dung, rộng lượng mà tôi học được từ con bé. Còn nếu không, cậu nghĩ rằng cậu có tiền, có quyền là có thể gặp được hai đứa nhỏ dễ như trở bàn tay vậy sao? Tôi nói cho cậu biết, nằm mơ đi!”
Quả thật là dì Dương đã nhịn rất lâu, đêm nay dì mới thật sự là không chừa cho Hoắc Lệ Hành chút mặt mũi nào, dù sao thì hai đứa nhỏ cũng ngủ hết rồi, bà cũng không sợ ảnh hưởng đến chúng.
“Con biết An Ninh vì hai đứa nhỏ mà chịu nhiều cực khổ rồi. Tất cả đều là lỗi tại con, từ nay về sau, con sẽ dùng hết khả năng của mình để bù đắp cho mẹ con cô ấy.” Kêu Hoắc Lệ Hành đi nói như vậy với một người phụ nữ mà anh không thích, quả thật là đã làm khó anh rồi, nhưng mà anh còn lựa chọn nào khác hay sao?
“Hừ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7281-hanh-phuc-binh-thuong-nhung-lai-qua-xa-xi-voi-anh.html.]
Dì Dương hừ một tiếng rồi quay đầu đi: “An Ninh con bé thà rằng đi rửa chén cũng không cần cậu cung phụng, nhưng về phần hai đứa nhỏ, cậu đúng thật là nên có trách nhiệm với bọn chúng.”
Mê Truyện Dịch
“Dì à, dì mau đi nghỉ ngơi đi nha! Con đưa anh ta đi nhìn một cái rồi đi ngay, sau này cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa.” Cố An Ninh đánh mắt ra hiệu với dì Dương.
Hoắc Lệ Hành đứng trước phòng của hai đứa nhỏ, giọng chắc nịch nói một câu: “Dì yên tâm đi, con có trách nhiệm chăm lo cho con cái, cũng có trách nhiệm chăm lo cho An Ninh.”
Cố An Ninh trợn mắt lên: “Tôi thật cảm ơn anh quá, mau chóng vào nhìn hai đứa nhỏ một cái rồi mau đi đi, chúng tôi còn phải nghỉ ngơi nữa.”
Trong phòng của hai đứa nhỏ, Cố An Ninh điều chỉnh đèn ngủ một chút, ánh sáng màu cam chiếu rọi trên gương mặt hai đứa nhỏ, thật bình yên, thật ấm áp!
Cái cảm giác hạnh phúc này thật khiến cho người ta phải thở nhẹ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, cứ như sợ thở mạnh một cái sẽ phá tan bầu không khí trân quý này!
Từng có một câu nói như thế này: “Những uất ức mà có thể nói ra thì không còn gọi là uất ức nữa, những hạnh phúc mà có thể nói ra thì nhất định sẽ bị tiêu biến!”
Mà khoảnh khắc này đã ứng nghiệm trong câu nói đó, một sự bình yên hạnh phúc khiến cho người ta không dám quấy rầy!
Cảnh tượng này đối với Cố An Ninh chỉ như là một thói quen mà thôi, nhưng đối với một người thực tế như Hoắc Lệ Hành, thì nó như một tiên cảnh, là một điều xa xỉ chỉ có trong những giấc mơ!
Bởi vì hai đứa nhỏ là sinh đôi trai gái, cho nên phòng ngủ của chúng cũng không có gì là quá đặc biệt. Căn phòng được thiết kế theo phong cách dễ thương, cô dành căn phòng lớn nhất cho hai đứa nhỏ, cô đặt hai chiếc giường song song với nhau, chính giữa và hai bên giường đều có những thành chắn ngang bảo hộ.
Ga giường của An An là màu xanh nước biển, còn của Ninh Ninh là màu hồng công chúa, ánh sáng màu cam chiếu xuống tạo nên một màu sắc cực kỳ huyền ảo!