Cố An Ninh xoay đầu trừng mắt nhìn Hoắc Lệ Hành: “Anh, anh vẫn luôn gạt tôi?”
“Một câu cũng chưa lừa em đâu, còn cái bình sứ Thanh Hoa kia, chỉ là muốn em ở lại đây thêm một lát thôi.”
Cố An Ninh đạp một phát thật mạnh lên cẳng chân của Hoắc Lệ Hành, cô đi chính là dép lê, sau đó cào người nào đó một cái chỉ đủ gãi ngứa, mà dép lê của chính cô lại bị ném đến một khoảng cách khá xa.
“Ha ha ~”
Trước sau Hoắc Lệ Hành đều không buông cô ra, cười nói: “Có muốn lấy lại dép lê không, hửm?”
“Buông tôi ra.” Cố An Ninh quay mặt đi cả giận nói, dì giúp việc còn đang ở trong phòng cho khách, Cố An Ninh cũng không muốn gây ra động tĩnh gì quá lớn, nhưng Hoắc Lệ Hành quả thật rất đáng giận.
“Đừng nhúc nhích ~” Hoắc Lệ Hành vừa nói vừa cúi đầu hôn lên môi Cố An Ninh.
Cố An Ninh đột nhiên đưa tay lên che miệng, thành ra môi Hoắc Lệ Hành dừng trên mu bàn tay của cô, vậy mà anh ta lại càng nhập tâm mà hôn lên mu bàn tay ấy không dừng lại.
Cố An Ninh lật tay mạnh mẽ đẩy khuôn mặt Hoắc Lệ Hành ra, làm bản thân có thể chui ra ngoài từ phía dưới cánh tay của anh ta, nhanh chân chạy biến, một bên chân trần mà cô vẫn chạy trốn đi mất.
Hoắc Lệ Hành đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng hoảng hốt chạy của Cố An Ninh mà nhấc lên khóe môi, cúi người nhặt lên một bên dép lê kia cầm trong tay đi theo đến cửa.
Cố An Ninh chạy đến cửa dường như mới cảm thấy không thích hợp, vừa cúi đầu nhìn, hoa mắt váng đầu, bản thân vậy mà chỉ đi một bên dép lê chạy ra đây, mấu chốt là nhỡ may bị dì Dương nhìn thấy cô áo mũ không chỉnh tề, còn đi thiếu một chiếc dép, thì làm sao bây giờ?
Dì Dương vốn căm thù Hoắc Lệ Hành đến tận xương tủy, bà ấy mà biết cô vừa rồi ái muội với anh ta như vậy không tức c.h.ế.t thân già mới là lạ.
Thời điểm Cố An Ninh ra khỏi nhà chính cô, theo thói quen thuận tay mang theo điện thoại và chìa khóa dự phòng cất trong túi áo khoác, cho nên, cô nắm chiếc chìa khóa, rốt cuộc cô có nên mở cửa lặng lẽ trở lại phòng chính mình? Hay là quay đầu đi vào nhà Hoắc Lệ Hành tìm nốt chiếc dép lê kia mới được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7272-em-co-the-xach-dao-phay-chem-toi.html.]
Vừa dứt khoát quay đầu lại, Cố An Ninh lại một lần nữa có cảm giác hoa mắt chóng mặt, Hoắc Lệ Hành một tay giấu trong túi quần, một tay cầm theo một chiếc dép lê, chính là chiếc dép lê kia của Cố An Ninh chứ đâu.
Hoắc Lệ Hành bước nhanh vài bước đến gần Cố An Ninh, cúi người đặt chiếc dép lê bên dưới lòng bàn chân cô, quỳ một chân ngồi xuống.
“Anh làm cái gì vậy?” Cố An Ninh theo bản năng lui một bước về phía sau, thấp giọng cả giận nói.
Hoắc Lệ Hành đang quỳ một bên gối trên mặt đất hơi ngửa đầu lên: “Đi dép cho em! Chẳng lẽ em muốn cứ như vậy về nhà?”
“Tôi, tôi tự mình đi được, anh, anh có thể về được rồi.”
Hoắc Lệ Hành chậm rãi đứng dậy, ném chiếc dép lê nóng bỏng chân kia sang một bên: “Hửm?”
Cố An Ninh nhanh chân chạy đến đi chiếc dép lập tức dùng chìa khóa mở cửa, phía sau, Hoắc Lệ Hành đã yên vị đi sau Cố An Ninh, hơi thở bí mật nam tính vừa quen thuộc lại xa lạ, mang theo mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng: “Ngày mai tôi phải rời khỏi Hải Thành, tôi muốn vào xem hai đứa nhỏ ngủ.”
Chìa khóa đã được Cố An Ninh cắm vào trong ổ khóa, tay dừng lại, thân thể mềm mại hơi cương cứng.
Hoắc Lệ Hành đưa tay đụng nhẹ xuống tay cô: “Mở cửa nhanh lên, tôi nhìn hai đứa một lát rồi đi, nhất định không gây thêm bất kỳ phiền toái gì cho em, hửm?”
Cố An Ninh quay đầu, tư thế của hai người thật ái muội, khoảng cách cũng rất gần.
“Nếu anh nói không giữ lời thì sao đây?” Cố An Ninh tức giận nói.
Mê Truyện Dịch
“Em có thể xách d.a.o phay c.h.é.m tôi, đối với Hoắc Lệ Hành tôi mà nói, Cố An Ninh em nhất định làm được.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Cố An Ninh đối diện với con ngươi cực nóng của Hoắc Lệ Hành: “Tôi xác thật có thể làm được.”